Để tôi đoán xem, bây giờ cậu đang đợi người nhỉ, Số 17 yêu dấu.
Xin lỗi, số bạn gọi…
Tút, tút, tút…
Hứa Tắc, ký đi.
Tút, Tút… Tút… Xin lỗi, số quý khách gọi…
Hứa Tắc, đừng nhặt nữa!
Tim đập dữ dội, Hứa Tắc đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đang thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, áo phông ướt đẫm.
Cậu nhìn ngọn đèn trong phòng ngủ, còn chưa kịp khôi phục trở lại thì hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm, giống như đang nắm chặt thứ gì đó, cảm giác những hạt Phật được nhét đầy trong đó vẫn còn nhưng lòng bàn tay rõ ràng là trống không. Ánh sáng xanh nhạt xuyên qua rèm cửa màu trắng, bao trùm cả căn phòng, như thể trời đã sáng.
Một lúc sau, Hứa Tắc chớp mắt chậm rãi ngồi dậy, cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, sau đó nghiêng người bật đèn bàn, sờ điện thoại dưới gối, đồng thời chạm vào một vật cứng, Hứa Tắc cầm nó lấy ra cùng.
Là hộp quà bằng nhung màu xanh đậm, mở ra, huy chương vàng kim vẫn lặng lẽ nằm bên trong, ánh sáng từ chiếc đèn bàn khiến cho nó được phủ lên một lớp vàng khác.
Hứa Tắc nhất thời quên nhìn điện thoại mà nhìn huy chương ngẩn người, sau đó nghĩ đến giấc mơ vừa rồi.
Đã lâu lắm rồi, rất nhiều năm, cậu vẫn luôn mơ thấy giấc mơ này, trong giấc mơ luôn nghe thấy tiếng hạt Phật rơi trên mặt đất cùng với một loạt tín hiệu máy bận không thể kết nối.
Hình ảnh trong giấc mơ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-muon-noi-troi-chang-dang/3523379/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.