Chương trước
Chương sau
Văn phòng chủ tịch, Chính phủ Liên minh.

Lục Thừa Dự ngồi trên ghế văn phòng bọc da, cửa kính cuốn sách phía sau phản chiếu mái vòm nửa vòng nửa tòa nhà, bức tường phía trên tủ sách treo cờ của 24 quốc gia thuộc liên minh, hướng về phía trung tâm tâm nhất. Các lá cờ liên minh được sát nhau, ngay ngắn đến kỹ thuật từng cơn gấp hoa xuống như đã được tính toán tỉ mỉ.

Lục Hách Dương rất ít khi đến văn phòng của Lục Thừa Dự, từ nhỏ đến lớn cũng chưa được mấy lần. Lần cuối cùng đến đây Lục Thừa Dự vẫn chưa phải là chủ tịch.

Sau khi vào văn phòng, Lục Hách Dương Yên tĩnh hai phút đồng hồ Lục Thừa Dự mới Một chút trang tài liệu, vẫn không ngủ đầu mà chỉ nói: “Không cần phải về nước nữa, ở đây Yên yên học tập và huấn luyện đi.”

“Trường dự phòng được kiểm tra định kỳ, sẽ ghi vào hồ sơ.” Lục Hách Dương nói.

Nhưng ngay cả khi hồ sơ của Lục Hách Dương trống không cũng sẽ không ngăn anh vào được trường tốt nhất. Cuối cùng Lục Thừa Dự cũng cao lên, giọng nói giống như ra lệnh hoặc cảnh báo: “Bàn để trường học gửi file mềm đề thi qua đây.”

Không mong đợi Lục Hách Dương trả lời, Lục Hách Dương cũng không có ý trả lời. Điện thoại nội tuyến trên bàn vang lên, Lục Thừa Tiến bỏ máy, thư ký thông báo với ông rằng tất cả những người tham gia đã đến đông đủ, cuộc họp có thể bắt đầu rồi.

Sau khi sử dụng mất ba phút thời gian quý báu của chủ tịch, Lục Hách Dương ra khỏi văn phòng. Sau khi đi thang máy xuống hai tầng, đến Bộ Ngoại giao của liên minh thì thấy Lục Thanh Mặc đang ôm tài liệu đi ra khỏi phòng họp, Lục Hách Dương đứng ở hành lang gọi cô: “Chị.”

Lục Thành Mặc quay lại, sử dụng một chút, sau đó mới phản ứng lại: “Ba gọi em tới à?”

“Ừm.”

“ Đến văn phòng của chị đi.”

Quảng cáo

Trợ lý thú vật cho Lục Thanh Mặc và Lục Hách Dương rồi rời đi, Lục Thanh Mặc ngồi xuống ghế sofa, xoa mắt cá chân có hơi đau, nói: “Chuyện học trường quân đội là em tự quyết định à?”

“Đúng vậy.” Lục Hách Dương cầm ly nước lên, không uống mà chỉ cầm trong tay.

“Học trường quân đội khó khăn, chị lo em đi một vòng lớn cuối cùng vẫn là kết quả như vậy.”

“Không đi đường vòng thì sao mà biết được.” Lục Hách Dương uống một liều nước, lấy ra một hộp nhỏ từ trong túi quần, “Bông tai của chị.”

"…Cảm ơn." Lục Thành Mặc nhẹ giọng nói, mộc tay nhận lấy cái hộp.

Bên trong hộp là một đôi bông tai ngọc trai nhỏ, là mẫu kỷ niệm lễ tình nhân phiên bản giới hạn của một thương hiệu nào đó vài năm trước, kiểu trang trí đơn giản không có gì xa hoa và tỉ mỉ nhưng Lục Thành Mặc đã có kiên trì suốt nhiều năm. Từ khuôn viên trường đại học đến Chính phủ Liên minh, từ tiệc tốt nghiệp đến lễ cưới, cho dù đôi bông tai ngọc trai nhỏ bé cực kỳ không phù hợp với Váy cưới hoa tiền nhưng Lục Thành Mặc vẫn âm thầm quyến rũ đeo chúng.

Cách đây một thời gian, phần chuôi cài của một chiếc nhẫn tai bị nung, lúc về nước, Lục Thành Mặc đã gửi Chiếc Lời khuyên đó đi sửa, sau đó vì công việc nên thở vàng đi ngay mà không chờ đợi Lời khuyên sửa xong.

Sau khi đeo lại, Lục Thanh Mặc Phần tay vào chiếc bông tai ngọc trai trên dái tai của mình, hãy cười với Lục Hách Dương, lại nói một câu cảm ơn.

Con gái lớn của Chủ tịch Liên minh, bà chủ Nguỵ vô cùng vẻ vang, nhà ngoại giao trẻ tuổi xuất chúng… Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Lục Thanh Mặc có thân ưu tú, dễ dàng đứng trên đỉnh kim tự tháp nhưng đám họ lại không biết rằng cô sẽ vì một đôi bông tai ngọc trai mà cười như thế này.

Đây có lẽ là một trong những lý do vì sao Lục Hách Dương muốn đi một vòng lớn.

Vì cuối cùng không muốn chỉ giữ lại được một đôi bông tai ngọc trai.

Lúc Hạ Uý mở mắt ra, Trì Gia Hàn đang đứng phía sau lướt nói chuyện với Hứa Tắc.

“…” Hạ Uý móng nhiên như không quay đầu lại, lau nước miếng trên khóe miệng, lúc này mới ngồi dậy dậy giả vờ như mình chỉ vừa chợp mắt chứ không phải ngủ cả một buổi sáng, nở một nụ cười nụ cười thơ, “Tôi chỉ chợp mắt có vài phút thôi mà Tiểu Trì đã đến rồi à?”

Chậm Gia Hàn nhìn vệt đỏ trên mặt Đánh một cái, khóe miệng nở một nụ cười giả tạo: “Đúng vậy, cậu nói xem trùng hợp biết bao.”

“Đứng mệt rồi nhỉ?” Hạ Uý chân chân, hoàng lên đầu gối, “Ngồi đi?”

(Cre: Họa sĩ Trương Đại Phố)

Trên mặt Trì Gia Hàn không có biểu cảm gì ngoài tầm mắt của Hứa Tắc Lại di chuyển qua đùi của Hạ Uý, sau đó mất hơi tự nhiên quay đầu đọc sách trên bàn làm việc.

Thấy Trì Gia Hàn không nói gì, Hạ Uý đứng dậy dậy: “Anh ngồi của tôi đi, tôi đi vệ sinh.” Tay đánh rất đểu, còn niết một cái trên tai Trì Gia Hàn rồi nhận phải một cái nọc mắt như bị bỏo mới vui vẻ cuốn treo.

Đến khi Hạ Uý quay lại thì Trì Gia Hàn đã rời đi. Hứa lại Tắc Dương đang làm đề, không chỉ những đề Hạ Uý đưa cho cậu mà còn có một dày mà Lục Hách Dương giúp cậu in ra, hoàn chỉnh hơn nhiều so với những bài có trang trước mà không có trang sau của Hạ Uý.

“Lần trước cậu nói cậu biết Tiểu Trì từ năm bảy tám tuổi, từ nhỏ cậu ấy đã không để ý đến người khác rồi sao?” Hạ Uý đến Hứa Tắc gần đây, hỏi cậu.

Hứa Tắc ngừng bút, phòng im cẩn thận sẽ viết lên mặt Hạ Uý, trả lời: “Anh ấy không thích nói chuyện lắm.”

“Hai cậu quen nhau lâu như vậy có từng cãi nhau chưa?” Mặc dù Hạ Uý cảm thấy trả lời rất rõ ràng, bởi vì Hứa Tắc là người không có khả năng nói chuyện nhau, Trì Gia Hàn cũng vậy.

“Chưa từng.”

“Tình bạn làm người khác ghen tỵ, không giống tôi, cãi nhau với Quân Trì từ nhỏ đến lớn.”

Đầu bút rơi xuống tờ giấy thi hiện lên một chấm nhỏ màu đen, Hứa Tắc chần chừ một chút, hỏi: “Ba người chưa từng nói nhau sao?”

“Chưa từng, chỉ có tôi và Quân Trì mới cãi nhau… cũng không say là cãi nhau, đều vô địch Cố Quân Trì nói chuyện quá khó nghe. Dù sao cũng chưa từng có gì vui với Hách Dương.” Hạ Uý chợt nhớ ra chuyện gì đó, ngồi thẳng người dậy, “À, có một lần, là lúc còn rất nhỏ.”

chất thấy Hứa Tắc quay đầu lại, ý tứ giống như "Tôi muốn nghe", Hứa Tắc rất ít khi tò mò như vậy.

Có thể khơi dậy thú vị của Hứa Tắc, Hạ Uý cảm thấy rất có thành cống, ngựa dựa lưng vào nói với giọng điệu thời tai: “Hôm nay là một ngày đông ấm áp, tôi và Quân Trì đến nhà Hách Dương chơi, đúng lúc cậu ấy khui một túi khóa, tôi tận hưởng mắt thấy cậu ấy phân loại ra những vị ngon nhất rồi cho vào túi.”

“Anh ấy làm vậy khiến tôi rất buồn, tôi hỏi cậu ấy có thể chọn tôi một vài cái không nhưng lại bị từ chối phũng. Thế là tôi lao lên định cướp, không phải vì muốn ăn kẹo mà chủ yếu là vì tức giận.”

“Đó là lần duy nhất tôi đánh nhau với Hách Dương, Hách Dương cũng không vui, nói rằng bánh là để lại cho bạn của cậu ấy. Buồn cười! Chả lẽ tôi không phải là bạn của cậu ấy à?” Hạ Uý chìm đắm trong hồi ức, vừa nói vừa bất bình tĩnh vai Hứa Tắc, “Tôi mới hỏi cuối là bạn ấy đưa kẹo cho ai, Hách Dương nói với tôi đó là một bạn nhỏ mà tôi không biết.”

“Lúc đó tôi đã nghi ngờ chỉ là mượn danh nghĩa thôi, thật ra cậu ấy định dành kẹo cho Cố Quân Trì, sau đó tôi hỏi Cố Quân Trì có phải là cậu không! Cố Quân Trí tiếp tục nói tôi có vấn đề.” Hạ Uý cười lạnh một tiếng, “Tuổi còn nhỏ mà đã nói chuyện khó nghe như vậy, nếu như không liên hôn(*)thì loại alpha như thế này làm sao mà cưới được vợ chứ.”

(*) liên kết: theo nghĩa đen luôn là kết nối thông gia, nhưng cô ấy thấy từ này hay được dùng cho những cuộc hôn nhân giữa người giàu hơn, là kiểu hôn nhân vì ích.

Hứa Tắc nhìn vào đề kiểm tra nhưng thực tế là ánh mắt đã trống rỗng.

Cậu vẫn nhớ lúc nhỏ, từng lần Lục Hách Dương mang kẹo cho mình, những vị anh tặng ra vẫn mãi là những hương vị ngon nhất.

“Bạn nhỏ kia… là ai vậy?” Hứa chậm giọng hỏi.

“Làm sao mà tôi biết được, Hách Dương cũng không nói tên, tôi nghi ngờ là không hề có người này, cậu ấy chỉ là không muốn cho tôi kẹo thôi.” Hạ Uý dừng lại một lúc, miễn cưỡng thu lại kiểu dáng tính toán chi li kia rồi nói: “Nhưng lúc đó trí nhớ của Hách Dương như bắt đầu có vấn đề rồi.”

Hứa Tắc sửng sốt, quay đầu nhìn thoáng: “Cái gì?”

“Chắc là cậu ấy chưa từng đề cập với cậu … Dù sao lúc đó có cảm giác như vậy đấy, lâu lắm rồi nên không nhớ rõ nữa, nhưng mà…” Hạ Uý khoanh tay và nghiêng người về phía Hứa Tắc một chút, Overlow giọng xuống nói: “Nhất định là xảy ra chuyện gì đó, summar lại là bây giờ Hách Dương hoàn toàn không có ký ức hồi nhỏ nữa, hình như là khoảng trước năm mười tuổi, cái gì cũng không nhớ.”

Chuyện trước năm ba tuổi không nhớ rõ là chuyện bình thường, nhưng nếu ký ức trước năm mười tuổi đều không nhớ thì rõ ràng là có vấn đề. Hạ Uý lớn lên cùng với Lục Hách Dương, Hứa Tắc không thể nghĩ ra chuyện gì mà đến lượt còn hoàn toàn không biết.

“Tại sao?” Hứa tắc truy vấn vô thức.

“Không biết.” Hạ Uý lắc đầu, “Có thể giữ bí mật tốt như vậy nhất định là ý của chú Lục, ai mà chải điều tra thì đồng nghĩa với việc đối đầu với chú Lục, ai mà chải như vậy? Dù sao thì cũng không phải là tôi, được sống không tốt sao?”

Hứa Tắc gật đầu, cậu cũng không biết tại sao lại phải gật đầu, chỉ là vô thức đáp lại Hạ Uý. Cậu nhớ đến lần gặp thứ mười một với Lục Hách Dương năm bảy tuổi, cậu từng hỏi vì sao Lục Hách Dương luôn nói và làm những điều điều lặp đi lặp lại, Hứa Tắc vẫn tưởng rằng đó là một loại cường điệu, bây giờ giờ mới hiểu được hóa ra là vì Lục Hách Dương liên tục quên mất bản thân đã nói và làm gì.

Là bệnh, hay là xảy ra tai nạn— Lục Hách Dương có nhớ rõ nguyên nhân không?

“À đúng rồi, Hách Dương có nói với cậu tại sao cậu ấy không đến trường không?” Hạ Uý không đề cập đến việc đánh dấu đã gửi 800 dấu chấm hỏi cho Lục Hách Dương, giả vờ vô ý nói, “Tôi có hỏi cậu ấy một lần, cậu ấy không nói cho tôi biết.”

Qua giây vài Hứa Tắc mới trả lời: “Tôi cũng không biết.”

Hạ Uý nhất hiện tại lấy lại tinh thần không ít, lại bò lên bàn ngủ an toàn.

Cho đến khi tân học Hứa Tắc vẫn còn suy nghĩ về những lời của Hạ Uý. hôm nay là ngày thứ mười chín Lục Hách Dương không đến trường, đã quá thời hạn một hai tuần mà trước đây anh đã từng nói.

Không có cuộc điện thoại nào, chỉ có một tin nhắn vào ngày thứ mười bốn: Về sau vài ngày.

Nhưng mấy ngày nữa trôi qua, Lục Hách Dương vẫn chưa về nước, Hứa Tắc đọc đi đọc lại tin nhắn đó, như thể mỗi lần đọc lại đều sẽ được điểm tựa để cậu tiếp Yên Yên chờ đợi.

Hứa Tắc Đẩy xe đi vào hành lang rồi bước lên cầu thang. Sau khi tan học, cậu đã ở trong phòng học tự học hơn một tiếng, lúc này trời đã tối mạnh mẽ, Hứa tắc thoáng đãng đi lên hai tầng lầu, không hiểu sao nghe thấy tiếng bước chân phía sau, rất nhẹ, là đột nhiên vang lên, điều này có nghĩa là đối phương vẫn luôn đi theo hướng sau, bây giờ là vì tốc độ tăng lên nên mới lộ rõ ​​âm thanh.

Tiếp cận có nghĩa là… Hứa Tắc nửa quay quay lại trong bóng tối, từ khoé mắt thoáng thấy bóng người sắp xếp vào thắt lưng mình, trong giây phút cuối cùng vẫn yên quay sang đấm vào má đối phương, đồng thời gian chân lên cuối gối.

Là phiên bản beta, trên người không có bất kỳ mùi pheromone nào. Động tác của Hứa Tắc quá nhanh, beta chỉ miễn cưỡng tránh được đấm, sau đó Bụng dưới đã bị Hứa Tắc hoàng võ vào. Beta rên lên một tiếng, cả người lăn về phía sau ngã vào một góc hành lang.

Trong không khí dòng chảy trầm tích vịnh, Hứa Tắc bước xuống cầu thang vài bước, túm lấy cổ áo của beta rồi rồi jag lại, một chân đồng thời giẫm lên cổ tay phải đang cầm dao của beta.

Hứa Tắc không hỏi bất kỳ câu hỏi nào ngay lập tức vì cậu cảm thấy có gì không ổn. Người này nhất định là làm Đường Phi Dịch tới nhưng hiển thị nhiên cũng không cần, Đường Phi Dịch có thể trực tiếp xuất hiện ở trước mặt cậu chứ không phải tìm người đi theo bắt cóc, làm như vậy là quá dư thừa.

Vừa định nói chuyện thì trên lầu đã truyền tới tiếng bước chân ngựa vàng, một alpha thiếu khoảnh khắc nữa từ trên lan có thể nhảy xuống, chốt tới bên người Hứa Tắc, khom người nhìn xuống dưới lầu, Hứa Tắc nghe thấy nhạt giọng Continue a câu.

Hứa nhanh chóng dậy dậy, nhìn thấy một chiếc xe van đậu dưới lầu không biết từ lúc nào, có hai người đang theo một alpha như đã bất tỉnh vào băng sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.