Đôi khi Hứa Tắc sẽ không phân biệt được, ở trước mặt Lục Hách Dương, cậu không phân biệt được mình là Hứa Tắc hay số 17.
Ví dụ như giờ phút này, cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, cậu không biết mình là ai trong mắt Lục Hách Dương.
Nhưng cho dù thân phận nào cậu cũng không có cách nào từ chối Lục Hách Dương.
Hứa Tắc ngồi vào ghế phó lái, sau khi đóng cửa lại, trong xe một mảnh yên tĩnh, Lục Hách Dương không bật nhạc, anh thậm chí còn tắt đèn xung quanh. Hứa Tắc được bóng tối này mang đến một cảm giác an toàn, cậu nghĩ Lục Hách Dương hẳn là nhìn không thấy mặt mình —— cậu thật sự đã uống quá nhiều rượu, không cách nào ngụy trang như bình thường được, rất dễ dàng bại lộ.
Đầu ngón tay Lục Hách Dương gõ trên vô lăng vài cái, lại qua hai giây sau, anh nhắc nhở Hứa Tắc: “Dây an toàn.”
“…” Hứa Tắc lập tức thắt dây an toàn, do dự một chút, cậu nói: “Cảm ơn.”
Cổ họng cậu vừa khô khan vừa khàn đặc, Lục Hách Dương lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng nhỏ, vặn nắp ra đưa cho Hứa Tắc.
Hứa Tắc nhận chai nước, lại nói cảm ơn một lần nữa. Cậu mở chai nước ra uống một hớp, nghe thấy Lục Hách Dương hỏi: “Uống nhiều rượu lắm sao?”
“Ừm.” Hứa Tắc thành thật gật đầu, sau khi tâm tình bình phục lại thì hơi rượu cũng dâng trào, cậu nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-muon-noi-troi-chang-dang/2697083/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.