Chương trước
Chương sau
Sự xuất hiện của bàn tay to lớn thô kệch ấy khiến mọi người giật mình, khi đó chàng trai thấp bé gầy gò đang đứng cạnh nút thang máy, cậu ta tưởng zombie đuổi tới nên theo bản năng mà vội vàng nhấn nút đóng cửa lại.

Nhưng sự cố gắng của cậu ta lại trở nên vô ích, bàn tay thô to kiên quyết chộp lấy khe cửa, cho đến khi nửa người chen vào.

… Là một gã đàn ông cường tráng cao đến một mét chín.

Cửa thang máy lại đóng lại.

Gã đàn ông cường tráng vừa vào cửa liền trừng to mắt, đầu tiên là trút giận lên chàng trai, gã túm lấy cổ áo cậu ta.

“Sao mày lại đóng cửa hả? Không thấy bên ngoài có người sống à? Đm, mày làm thế là giết người đấy có biết không?”

Cậu ta dường như bị nhấc lên khỏi mặt đất, bị bộ dáng hung hãn của đối phương dọa sợ, lắp bắp giải thích.

“Tôi… tôi tưởng là zombie…”

“Zombie? Mày không phân biệt được con người và zombie à? Vậy mày còn chơi trò chơi này làm gì nữa, cứ chết mẹ đi!”

Cảm xúc của gã dường như ngày càng mất kiểm soát, gã bắt đầu túm lấy chàng trai kia và liên tục đập cậu ta vào bức tường kim loại của thang máy, bất kể cậu ta rên rỉ và xin lỗi bao nhiêu, gã cũng không dừng lại.

“Chết đi cho ông! Chết đi cho ông!”

Thực lực của hai bên chênh lệch quá nhiều, sau đó chàng trai bị đập đến chảy máu mũi, nhưng gã đàn ông vẫn nghiến răng nghiến lợi, mắt điếc tai ngơ.

Cô gái tóc ngắn liên tục lùi về sau, chắc là sợ bị gã đánh nên dù muốn khuyên can nhưng vẫn không dám.

Tình huống này thật sự rất quái lạ, hai mắt gã đỏ bừng, giống như đã mất đi lý trí, càng ngày càng cáu kỉnh, là loại không kiềm chế được khi hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình.

Lúc đầu, gã còn có thể mắng hai câu, nhưng bây giờ gã thậm chí còn không thể nói ra một từ rõ ràng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh gầm gừ giận dữ như một con thú hoang từ cổ họng gã.

Gã gần như đã xem chàng trai kia là bao cát để vung mạnh, bức tường thang máy dần dần phát ra những tiếng động chói tai cho đến khi máu bắn tung tóe, đó là máu trộn lẫn với chất não màu vàng và trắng từ phía sau đầu của cậu ta.

Cô gái khiếp đảm co rúm người lại, run rẩy lẩm bẩm.

“Tại sao… tại sao thang máy chưa di chuyển…”

Vì chưa bấm chọn tầng nên cửa thang máy chỉ đóng lại, chưa di chuyển.

Gã đàn ông đã che khuất phím thang máy, các cô căn bản không có cách nào để vượt qua gã và nhấn nút.

Mạnh Kình dựa sát vách tường, bước hai bước nhỏ về hướng cửa của thang máy, lúc ấy cô vô tình liếc qua sau gáy của gã đàn ông, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Dù đã được cổ áo khoác che khuất, nhưng cô vẫn thấy một nửa dấu răng dữ tợn bị lộ ra, máu me be bét.

À, thì ra gã bị cắn rồi.

Bị thương từ khoảng năm đến ba mươi phút sẽ biến dị, tình hình trước mắt có lẽ đang trong giai đoạn biến dị, cho nên gã mới từ từ mất đi lý trí.

Nếu là biến dị thì cô không cần phải lo lắng.

Như thể để chứng minh suy đoán của cô, sau khi chàng trai kia bị tra tấn đến chết, đôi mắt của gã đàn ông trừng to như muốn nứt ra, gã gầm lên, xé rách áo khoác, vì thế nên dấu răng kia càng lộ ra rõ ràng.

Những vết ban tím xanh lan nhanh dọc theo các đường mạch máu, những phần da trần lộ ra bên ngoài quần áo bắt đầu bong ra từng mảng, chỉ còn lại những mảng thịt đỏ dính và mô cơ.

Xương cốt vang lên một tiếng “răng rắc” giòn tan, gã quay ngoắt 180 độ, khiến Mạnh Kình sau lưng gã bị đập vào vách thang máy.

Cô gái tóc ngắn không kìm được kêu lên một tiếng, rồi vội vàng che miệng lại.

Vốn dĩ, cô ta muốn thừa dịp gã đàn ông tấn công Mạnh Kình để lặng lẽ mở cửa rồi lén trốn ra ngoài, ai ngờ gã đàn ông bị biến dị lại không hề có hứng thú với Mạnh Kình, gã chỉ ngửi ngửi Mạnh Kình một chút, sau đó quay người lại, nhắm thẳng vào cô ta.

Khoảng cách ngắn như vậy, nhất định chạy không kịp, dù cố gắng hết sức cũng không thể đánh bại đối thủ.

Đầu gối cô ta mềm nhũn rồi khụy xuống, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Máu tanh hôi chảy ra từ miệng gã đàn ông cường tráng, gã nhe ​​răng định cắn đứt động mạch cảnh của cô ta.

Cuối cùng, trong thời khắc mấu chốt, Mạnh Kình cầm lấy con dao gọt hoa quả trong balo, tay trái ấn bả vai của gã, tay phải đâm thẳng vào huyệt thái dương.

Khuôn mặt đáng sợ của gã vẫn đang đối diện với cô gái tóc ngắn, con ngươi lồi ra, khiến cô gái tóc ngắn sợ đến mức vừa nôn ọe, vừa ho khan.

Lau nước mắt, cô ta vẫn chưa hết bàng hoàng và vui mừng vì vừa thoát chết, khi ngẩng đầu lên cô ta thấy Mạnh Cảnh cúi người rút con dao gọt hoa quả ra, rồi thản nhiên nhấn nút thang máy tầng 20.

… Cô ta sững sờ trong giây lát.

Đối phương có mục tiêu rõ ràng như vậy, hiển nhiên là muốn đến tầng 20 để tìm thứ gì đó, trên bản đồ hẳn là không có nhắc nhở gì mới về mảnh ghép, hiện tại vũ khí và vật tư vẫn chưa được thả xuống, nên không thể nào có nhắc nhở được.

Tổng hợp tất cả lại, đối phương cũng chỉ có thể là muốn tìm… thuốc ức chế?

Người chơi cần tìm thuốc ức chế, nhất định là người mang gen lặn, nếu không tại sao vừa rồi zombie đột nhiên chuyển mục tiêu sang tấn công mình?

Cô ta nhìn Mạnh Kình chằm chằm, vẻ mặt dần trở nên mất tự nhiên.

Mạnh Kình dùng áo khoác của gã đàn ông để lau sạch lưỡi dao, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy ánh mắt của cô gái tóc ngắn, ánh mắt của hai người giao nhau.

“Sao thế?” Cô dịu dàng mỉm cười, “Không bị thương chứ?”

“... A… Không bị thương, cảm ơn chị.”

“Đừng cảm ơn, tôi thấy gã buồn nôn quá nên tiện tay giết thôi.”

Thang máy chậm rãi đi lên, cô gái tóc ngắn ngượng ngùng cười cười, khẽ sờ ba lô.

“Chị à, chị là người mang gen lặn hả?” Hỏi xong, cô ta cảm thấy lời này quá mức trắng trợn, nên liền vội vàng bổ sung thêm một câu, “À… Chị đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu, xin chị yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này với người khác.”

Mạnh Kình cúi đầu nhìn, ý cười càng thêm sâu: “Đúng vậy, tôi là người mang gen lặn.”

“Thật sao?” Cô gái tóc ngắn không ngờ rằng cô lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nên nhất thời không biết nên nói gì tiếp: “Vậy… Vậy…”

“Đợi đã.” Mạnh Kình xoay người lại, thoáng làm động tác lắng nghe: “Cẩn thận, bên ngoài hình như có động tĩnh!”

Cô gái tóc ngắn rất dễ bị phân tâm, theo bản năng đi tới cửa thang máy: “Ý của chị là bên ngoài thang máy…”

Tuy nhiên cô ta không thể nói hết câu.

Một giây sau, con dao gọt hoa quả vừa được lau sạch trong tay Mạnh Kình đã lưu loát và dứt khoát đâm thẳng vào ngực cô ta.

“Tôi vốn không muốn giết cô, có trách thì trách cô nói quá nhiều.” Mạnh Kình lắc đầu, “Cô thật sự nghĩ rằng tôi không thấy cô lấy dao ra à?”

“...”

“Thế nên mới nói, những kẻ ngu xuẩn tự tin thái quá chỉ xứng làm bia đỡ đạn trong trò chơi này mà thôi.”

Màn hình biểu thị, đã đến tầng 20.

Cửa vừa mở ra, Mạnh Kình liền lấy một mảnh ghép hình tìm được từ trong ba lô của cô gái tóc ngắn, giẫm lên vũng máu lầy lội, bình tĩnh đi ra khỏi thang máy, bỏ lại ba cái xác bừa bộn phía sau.

Không phải ai cũng dám làm người mang gen lặn, tương tự, mọi người đều muốn giết người mang gen lặn để được thưởng mảnh ghép vạn năng, nhưng trước hết phải tự ngẫm lại xem mình có bản lĩnh đó hay không.

*

Hành lang tầng 20 yên tĩnh, tạm thời không phát hiện điều gì bất thường, Mạnh Kình căn cứ theo dãy số tìm được phòng 2010, cô đẩy cửa bước vào, bên trong có ít nhất mười mấy bàn làm việc, đồ lặt vặt được sắp xếp lộn xộn, chẳng biết thuốc ức chế được giấu ở đâu.

Dù sao nó cũng chỉ ở trong căn phòng này thôi mà, lật tung lên là tìm được thôi.

Cô chuyển tất cả những thứ vướng víu như máy tính, chậu cây, giá đựng hồ sơ... xuống đất, rồi mở ngăn kéo, dọn hết bàn làm việc, kiểm tra hết mọi khe hở, mở hết tất cả các hộp ra, tuyệt đối không để cho cá lọt lưới.

Cuối cùng, trong ngăn kéo của chiếc bàn áp chót, cô sờ thấy một chiếc túi nhựa được dán chặt bằng keo trong suốt, sau khi dùng sức xé ra, chiếc túi chứa một ống kim tiêm đựng đầy chất lỏng màu xanh nhạt.

Đây chính là thuốc ức chế.

Cô cất ống kim tiêm vào balo, chuẩn bị để đến thời hạn 24 giờ thì tiêm vào.

Làm xong tất cả, cô đang định rời khỏi phòng làm việc thì đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài hành lang, hình như có hai người đàn ông đang tranh cãi gì đó.

Cô hé cửa tạo thành một khe hở nhỏ, quan sát tình huống ở bên ngoài.

Có một người đàn ông cao gầy quay lưng về hướng của cô, anh ta đang cố gắng nói lý lẽ với một thanh niên khác mặc áo sơ mi hoa đứng đối diện.

“Người anh em, đó mảnh ghép do tôi tìm được, lúc nãy sơ ý làm rơi ở phòng 2002, anh có thể trả lại cho tôi không?”

“Mày nói của mày thì là của mày à? Trên này có viết tên của mày không?” Thanh niên áo hoa chẳng thèm ngó tới, “Ông nói cho mày biết, ai nhặt được thì là của người đó, đừng có nói linh tinh nữa, ông đây không rảnh lãng phí thời gian với mày!”

Người đàn ông áo đen thở dài: “... Thôi, xem như tôi cho anh vậy.”

“Đồ ngu, ai nói là mày cho tao? Đây là do tao tự tìm được!”

Thanh niên áo hoa nhổ nước bọt, kiêu ngạo quay người đi về hướng ngược lại, không ngờ vừa đi ngang qua phòng 2009, một đôi móng vuốt đầy gân đột nhiên từ sau cửa duỗi ra, con zombie đã rình rập con mồi nãy giờ, nó lập tức kéo anh ta vào phòng.

Ngay sau đó, những tiếng gầm rú sắc bén và tiếng rên rỉ vang lên từ bên trong.

Nghe quá thê thảm, người đàn ông áo đen vốn dễ mềm lòng, mặc dù lý trí nhắc nhở anh không nên nhúng tay vào chuyện của người khác, nhưng bản năng vẫn như cũ thôi thúc anh tiến lên hai bước.

Tuy nhiên, anh chỉ đi được hai bước, sau đó liền bị người nào đó gọi lại.

Một giọng nữ rất quen thuộc, với giọng điệu vừa trêu tức vừa mềm mại, trong nháy mắt đưa anh trở về trò chơi u linh mấy chục ngày trước.

“Anh Địch, anh vẫn thích giúp người thế à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.