Edit: OhHarry
Beta: Táo
Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, tôi nằm dựa vào đầu giường, kê pad trên đầu gối, vừa vẽ giết thời gian vừa trò chuyện câu được câu chẳng với Ma Xuyên.
Sau khi ăn kẹo, Ma Xuyên đã trở thành một cục cưng ngoan ngoãn, tính tình dịu dàng, dễ nói chuyện, ngay cả tâm trạng cũng vui vẻ hơn rất nhiều, về cơ bản là vào trạng thái hỏi gì đáp nấy.
Nhân cơ hội này, tôi mạnh dạn hỏi anh về chuyện của Hạ Minh Bác.
"Sao trước anh không muốn cho Tiểu Diên đi tìm lão?"
Ma Xuyên nằm nghiêng, quay mặt về phía tôi, hai mắt anh lim dim, một tay bất an nắm chặt góc áo ngủ của tôi như sợ tôi sẽ chạy trốn trong lúc anh đang ngủ.
"Nó còn bé quá, anh sợ nó... bị tổn thương." Anh chậm rãi nói, hàng mi mấp máy nhưng vẫn chưa mở ra, "Anh sợ nó vẫn nuôi kì vọng với Hạ Minh Bác, giống như anh với chị, nghĩ ông ta có nỗi khổ gì riêng." Anh chần chừ một lúc rồi nói tiếp, "Thật ra, anh tìm được Hạ Minh Bác sớm hơn em."
Cây bút điện tử đang vẽ khuôn mặt thiu thiu ngủ của anh khựng lại, tôi ngồi bật dậy, sửng sốt nhìn anh: "Anh tìm thấy ông ta từ lâu rồi ư?"
Hàng mi dày như chiếc quạt lông vũ nhẹ nhàng nhấc lên, anh ngửa mặt nhìn: "Tìm thấy từ hai năm trước."
Tôi sững sờ một lúc, trong lòng nhất thời hỗn loạn, khi giây phút bối rối qua đi, mọi thứ lại biến thành tiếng thở dài thườn thượt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3379464/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.