Edit: Yuki
Beta: OhHarry
"Rồi, phần còn lại để anh làm, em đi làm bài đi." Hạ Nam Diên giành lấy xẻng hót rác trong tay Lê Ương, đuổi cậu nhóc lên tầng.
Trông Lê Ương chẳng bằng lòng lắm, nhưng cuối cùng nó vẫn đi lên tầng dưới ánh nhìn nghiêm nghị của Hạ Nam Diên.
Nguyên tầng dưới chỉ còn lại tôi, Hạ Nam Diên, với con cừu nhỏ tiên khí ngời ngời kia.
Thấy con cừu đang ăn lạc dưới đất, tôi hớt hải bước tới nhấc nó lên: "Sao mày ăn bậy thế?" Tôi hỏi Hạ Nam Diên, "Cừu ăn được lạc không bị sao chứ?"
Hạ Nam Diên nhìn con cừu, đáp:「Không sao. 」
Tôi sững người, thót cả tim, "Sao... sao tự nhiên em nói tiếng Tằng Lộc thế?"
Hạ Nam Diên cười khẩy, "Không phải ông vẫn hiểu à?"
Tôi ngẫm lại, nhận ra chắc là ban nãy mình đã để lộ trong lúc nói chuyện với Lê Ương. Cậu nhóc Lê Ương ngây thơ không hiểu, nhưng Hạ Nam Diên lại lập tức phát giác ra vấn đề.
"Ờ thì anh cũng chỉ biết chút xíu thôi." Tôi cười gượng.
"Ông nghe hiểu mà sao cứ phải vờ vịt trước mặt cậu tôi? Rốt cuộc ông có ý đồ gì?" Hạ Nam Diên đanh mặt, ánh mắt lại dấy lên sự đề phòng cảnh giác.
Hay rồi, tiến một bước lùi mười bước luôn.
(*)Gốc 一招打回解放前 chỉ việc đang ở trong trạng thái tốt, có tiến bộ nhưng vì một lý do nào đó mà mọi thứ trở nên vô ích, trở về con số không hay thậm chí còn tệ hơn.
"Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3379457/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.