🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: OhHarry



Beta: Táo



Chắc sợ chúng tôi gây phiền hà nên từ lúc tôi nhập viện đến giờ, tên Hắc Phong kia chưa từng xuất hiện lại lần nào. Tôn Mạn Mạn kể rằng gã thậm chí còn block con bé khiến con bé cáu điên lên được.



Ở viện đến ngày thứ năm, đợt nghỉ mùng 1 tháng 5 kết thúc, Lương Mộ cũng đã ra viện. Ban đầu hai cô bé không chịu rời đi, bảo phải chờ tôi xuất viện để về Hải thành cùng, tôi bảo chúng là mình không về, xuất viện xong sẽ đến thẳng chỗ Nghiêm Sơ Văn tĩnh dưỡng luôn, có thể sẽ ở lại tầm một hai tháng thì hai đứa mới miễn cưỡng rời đi.



Tôi nằm trên giường bệnh thêm năm ngày, lâu đến nỗi toàn thân rỉ sét, đến ngày thứ mười, cuối cùng cũng có thể xuống đất đi lại, tôi vội vàng làm thủ tục xuất viện ngay.



"Mày có... cố sức quá không thế?" Trên đường về Bằng Cát, đường xóc khiến xương sườn tôi đau quặn lên, Nghiêm Sơ Văn liên tục phải giảm tốc độ, đi với vận tốc rùa bò, "Mặt mày trắng bệch kìa."



Một tay tôi ấn sườn, một tay nắm tay cầm phía trên, cố nén cảm giác khó chịu, nói: "Không sao, lái nhanh lên, tao chịu được."



Nghiêm Sơ Văn hiểu rõ lòng tôi, nghe vậy, nó lắc đầu bảo: "Lái chậm thì Ma Xuyên cũng có bay được đâu, thong thả đi."



Sau khi xuống xe, Hai Đồng hồ hởi lao tới ôm lấy chân tôi rồi nhiệt tình lè lưỡi với tôi. Vừa nhìn thấy nó là tôi nhớ tới chú chó con lông màu đen

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3378378/chuong-41.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Lời Mị Hoặc
Chương 41: "Tôi sợ tối."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.