Tôi mở rèm ra, Ma Xuyên nghe tiếng thì dừng lại, quay người ra sau nhìn. 
Tôi đứng thản nhiên tại chỗ, không thèm che giấu ánh mắt: "Cần giúp không?" 
Cậu ta nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng thấy mặc đồ bằng một tay không tiện nên đưa chiếc áo cho tôi. 
Mắt tôi lướt tới lướt lui trên ngực và bụng của cậu ta. Tên này ở đền cả ngày như thế thì giữ dáng kiểu gì nhỉ? Tôi đi tập gym một tuần hai lần cũng chẳng săn chắc được bằng cậu ta, chẳng lẽ phương diện này cũng có lợi thế chủng tộc ư? 
Cánh tay xỏ qua ống tay áo, tôi áp sát vào cậu ta, kéo lưng áo lên, sau đó chỉ cậu ta luồn tay qua ống tay áo còn lại. 
Mùi nước sát trùng thoang thoảng trên người cậu ta như một dòng suối tinh khiết, xua tan đi mùi hương hỗn tạp, lẫn lộn ở trong đại điện, làm con người ta trở nên sảng khoái. 
"Cần cởi cái này ra không?" Trước khi cài khuy, tôi tính tháo chuỗi hạt cậu ta đang đeo ra, thế nhưng vừa chạm vào, tôi đã bị cậu ta tóm lấy tay, đẩy ra. 
Tôi hiểu ý lùi lại: "Biết rồi, không động vào không động vào." 
Cậu ta tự tháo chuỗi hạt rồi tùy ý ném lên giường, bối vân dài rơi xuống, đập vào thành giường khiến tôi thương xót không thôi. 
"Cậu nên cất kĩ mấy món này đi, để tềnh hềnh thế này... không an toàn đâu." Tôi nhìn đống vòng lấp lánh cách đó không xa, nhắc khéo. 
Tôi chẳng biết cậu ta có tiếp thu không mà trông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3348558/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.