Theo địa chỉ mà cậu trai đưa, tôi đi đến một khoảng sân nhỏ tồi tàn nghèo túng. Phía sau hàng rào ọp ẹp có mà như không là hai gian nhà gạch một lớn một nhỏ thấp tẹt. Bên ngoài sáng sủa nhưng trong nhà lại tối tăm lạnh lẽo. 
"Chị Bạch Trân ơi?" Tôi đứng ngoài cửa, gọi vọng vào căn nhà tối om, nhưng tiếng đáp lại lại đến từ đằng sau gian nhà nhỏ hơn. 
Ống khói trên mái nhà bốc lượn lờ khói trắng, chắc là phòng bếp. Lúc tôi qua đó, người bên trong cũng vừa lúc đi ra. 
Chẳng biết đối phương đã tròn hai mươi tuổi hay chưa mà trông vô cùng xinh đẹp, đường nét khuôn mặt sắc sảo, lông mi rậm, trên đôi vai gầy còn buộc một cái địu vải, một cậu nhóc tầm một tuổi đang nằm sấp trên vai chị ngủ ngon lành. 
Hình như chị ấy đang nấu cơm, trên tay cầm một cái thìa dài, trông thấy tôi, chị ngạc nhiên dừng bước: "Em... em tìm chị à?" 
Tiếng Hạ của chị ấy ổn một cách bất ngờ, thậm chí còn tốt hơn cả hướng dẫn viên của chúng tôi. 
"Em trai chị bảo em tới." Tôi lấy chiếc vòng cổ ở trong túi ra, ngẫm ngợi một chút rồi lại rút thêm hai trăm tệ duy nhất mà mình có ra gộp cùng. 
Bản thân chị gái này trông đã giống trẻ con rồi mà còn phải đèo bòng thêm một đứa trẻ, sống trong căn nhà tưởng chừng như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào này, thật sự rất đáng thương. 
"Em trai ư?" Chị thẩn thơ lặp lại, nét mặt rất lạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3343070/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.