Tôi mà bậy bạ thì sợ rằng trên đời chẳng còn ai là người đàng hoàng rồi. 
Tôi quay người lại, đang định nói lí với Ma Xuyên thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng khóc sụt sùi thương tâm. Chẳng mấy chốc sau, một bà cụ yếu ớt với nước da ngăm đen được một đôi nam nữ trẻ tuổi dìu vào trong đền. 
Ma Xuyên lập tức đứng dậy, đi vòng qua chiếc bàn thấp để ra đón họ. 
"Tần Già! Tần Già!" Bà lão kia còn đang đi loạng choạng, thấy Ma Xuyên thì không biết lấy sức đâu ra mà vùng khỏi hai người đang đỡ, run rẩy nhào đến nắm lấy gấu áo cậu ta, quỳ xuống trước mặt cậu. 
Thổ âm của bà lão rất nặng, cứ liên tục bảo mình sắp mình sắp chết, trước khi chết bà muốn nhờ Sơn thần tìm đứa con gái đã bỏ nhà đi về thay bà. 
"Từ từ rồi nói." Ma Xuyên đỡ cánh tay bà, vững vàng kéo bà dậy khỏi mặt đất, thái độ dịu dàng so với lúc nãy như hai người khác nhau. 
Tôi nhìn một lúc, không nói chêm được câu nào bèn ra ngoài cởi dây cột Hai Đồng rồi dắt chó đi. 
Quách Xu về thì coi như đã đông đủ. Trên bàn ăn, vì là người phương Bắc nên cô ấy chủ động đề xuất uống chút rượu để ăn mừng. Tửu lượng của Nghiêm Sơ Văn không tốt, vốn không muốn uống, nhưng vì không lay chuyển được cô nàng nên cuối cùng vẫn phải ra tủ lấy vò rượu cao lương địa phương Sơn Nam sản xuất. 
"Uống một tí thôi, rượu này nặng, đừng uống nhiều." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3330312/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.