"Dậy đi Bách Dận! Mặt trời chiếu tới mông rồi kìa!"
Từ trong cơn mơ, tôi vật vã hé mắt ra, lọt vào tầm mắt là trần nhà xa lạ. Rèm cửa trong viện nghiên cứu mỏng tang, khả năng cản sáng rất kém, nắng chói chiếu vào khiến người ta nhức mắt.
"Chín giờ rồi đấy, mày còn tính ngủ đến lúc nào? Đồ ăn sáng để phần cho mày nguội ngắt cả rồi!" Tiếng la của Nghiêm Sơ Văn vang lên eo éo ở bên ngoài, ồn hơn cả tiếng ve kêu giữa hạ.
Tôi xoa mặt, bất động một lúc rồi trở mình bật dậy: "Đây đây, đừng rống nữa!"
Đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng xong, Nghiêm Sơ Văn dắt Hai Đồng, hỏi tôi có muốn đi dạo quanh làng cùng không.
Hôm qua tôi đến muộn, sau khi trở về từ đền Lộc Vương thì ăn tối luôn nên chưa kịp đi thăm các nơi khác. Đến thì cũng đến rồi, chắc chắn tôi không thể ở mãi trong sân của viện nghiên cứu mà không đi đâu cả được, vì vậy tôi đã đồng ý ngay mà không do dự.
Bằng Cát vào mùa đông trông hơi ảm đạm, mọi thứ bị bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, đã vậy tường ngoài của hầu hết các nhà còn sơn trắng nên thoạt nhìn cứ tưởng cả ngôi làng bị nhấn chìm trong tuyết. Nếu nhìn từ trên cao xuống, có lẽ những người không quen thuộc với nơi này sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó giữa những rặng núi tuyết trập trùng.
Nghiêm Sơ Văn: "Mày biết thầy hướng dẫn của tao là giáo sư Cát của Đại học Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3330310/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.