"Lâu rồi không gặp."
Ma Xuyên cởi tấm khăn nỉ ra, rủ mi, khẽ gật đầu với tôi. Chỉ trong thoáng chốc, những cảm xúc quá đỗi mờ nhạt trên gương mặt cậu ta đã được thu lại sạch sẽ, thậm chí khóe môi còn nở một nụ cười hết sức đúng mực, như thể cậu ta thực sự thấy vui mừng khi được trùng phùng với tôi.
Nghiêm Sơ Văn mở lời: "Hôm nay Bách Dận vừa đến, tôi dẫn cậu ấy đi dạo xung quanh, cậu cứ làm việc đi, không cần để ý đến bọn tôi đâu."
Nghiêm Sơ Văn và Ma Xuyên là bạn cùng lớp hồi đại học, cả hai còn ở chung phòng kí túc nữa nên quan hệ vẫn luôn tốt đẹp. Về sau, Nghiêm Sơ Văn quyết định nghỉ việc để học tiến sĩ rồi đến đây ở mấy năm với giáo sư Cát, do thường xuyên qua lại với vị thần tử Tằng Lộc này nên quan hệ càng thân thiết hơn.
Thật lòng mà nói, nếu không phải vì tin chắc rằng Nghiêm Sơ Văn chỉ chuyên tâm học hành, không có lòng dạ yêu đương, còn Ma Xuyên thì tuyệt đối không thể thích đàn ông; tôi đã hoài nghi không biết có phải hai người này đã lén hú hí với nhau sau lưng mình không.
"Vậy sao được." Ma Xuyên bác bỏ đề nghị của Nghiêm Sơ Văn ngay tắp lự, nhẹ nhàng nói: "Ở xa tới thì là khách. Bách Dận là khách, cậu cũng là khách, để khách giúp gia chủ tiếp đãi những vị khách khác thì thất lễ quá." Cậu ta xoay người về phía điện thờ rồi hô lên một tiếng, ngay sau đó, một cậu bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-mi-hoac/3330308/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.