Lời vừa dứt, mấy cô gái ngồi cùng nhau cười rộ lên.
Một cô mắt tinh thấy tôi, sắc mặt thay đổi, lo lắng đẩy cánh tay cô gái bên cạnh đang nói chuyện.
Tiếng cười của họ ngừng bặt, cả lớp im lặng như tờ.
"Trình, Trình Gia, cậu đến rồi?"
Một cô gái nhỏ giọng nói, mặt đầy lo lắng.
Ài.
Có thể thấy tôi ở đây thực sự có tiếng xấu vang dội, không cần nói gì, chỉ đứng đây thôi cũng đủ làm họ sợ hãi đến thế.
Tôi không để ý đến họ, bước qua lối đi đến chỗ ngồi cuối cùng, lười biếng ném cặp sách lên bàn.
Phịch.
Lớp học càng im lặng hơn.
"Trình Gia? Cô chủ nhiệm gọi bạn."
Một cậu trai đứng ở cửa lớp gọi.
Tôi: "..."
Chết tiệt!
Sao tôi lại quên mất hôm qua sau khi chặn đường Giang Tri Phi, có người mách lẻo với giáo viên, dẫn đến tôi phải lên bục giảng kiểm điểm?
Tuy trước đây tôi không phải là học bá, nhưng luôn tỏ ra ngoan ngoãn, chưa từng gây chuyện.
Nghĩ đến cơn giận sắp đến, tôi không khỏi buồn bực.
Khi tôi vừa đến cửa, lại gặp Giang Tri Phi.
Chỗ vết bầm tím ở mép cậu ta dán một miếng băng cá nhân.
Chỉ liếc nhanh, tôi liền đi về phía văn phòng, còn cố tình hỏi: "Cô ấy gọi tôi có việc gì thế?"
Cậu trai ấp úng: "Tôi cũng không rõ, bạn cứ đi thì sẽ biết."
Vừa rời đi, lớp học lại náo động.
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-khuyen-danh-cho-cac-nu-phu-doc-ac/3600641/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.