Editor: Aurora Home Team Reup: Mèo Tai Cụp Rất ngon miệng sao… Vậy thì cậu ăn đi, có chuyện gì mà cứ nhìn tớ mãi thế, còn làm cô suýt chút nữa bị sặc cơm vì ánh nhìn của anh. "Ăn nhiều thêm chút đi, cậu gầy quá." Hứa Đinh Bạch vừa nói vừa gắp thêm hai miếng thịt cho cô, còn anh cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm. Lâm Thanh Nhạc lẩm bẩm: "Cậu mới gầy đó..." Tai Hứa Đinh Bạch rất thính, hơi nhíu mày: "Tôi rất gầy à?" Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, anh là loại hình mặc quần áo vào là nhìn hơi gầy, nhưng thật ra cũng gãi đúng chỗ ngứa, dáng người này của anh, mặc âu phục áo sơ mi các loại nhìn rất hợp. Còn ở bên trong... Bây giờ sao cô biết được. "Hồi trước rất gầy." Cô nhẹ giọng bổ sung thêm một câu. Hứa Đinh Bạch: "Hồi trước?" Lâm Thanh Nhạc nhớ lại, nói: "Không phải thế à... Lúc tớ bôi thuốc cho cậu, tớ nhìn thấy rõ ràng." Cô là đang nghiêm túc nói sự thật. Hứa Đinh Bạch hơi bất ngờ, bật cười: "Là lúc mà tôi bị ngất đi, cậu cởi quần áo tôi ra đúng không?" Tay đang cầm đũa của Lâm Thanh Nhạc lập tức đơ ra, hoảng loạn ngước lên: "Tớ làm thế là bởi vì cậu đang bị thương, không phải nhân lúc cậu ngất đi mà làm chuyện gì... Cậu nói giống như tớ làm chuyện gì xấu xa với cậu vậy." Hứa Đinh Bạch: "Ừm, đúng vậy, cậu là vì tốt cho tôi." Lâm Thanh Nhạc khẽ hừ nhẹ. Hứa Đinh Bạch ăn thêm một miếng, chậm rãi nói: "Nhưng đó là lúc tôi còn nhỏ, bây giờ không giống thế." "Gì cơ?" "Tôi nói về cơ thể của tôi." "..." Lâm Thanh Nhạc ăn bữa cơm này suýt nghẹn chết, thế mà trước khi hai người ăn xong, giám đốc Hoàng trước đó cùng nhau đi khảo sát thị trường đến văn phòng tìm Hứa Đinh Bạch. Sau khi giám đốc Hoàng thấy hai người ăn cơm cùng nhau, nét mặt cứng đờ, nhưng vẫn là người có kinh nghiệm lâu năm ở công ty, anh ta cũng không có thể hiện điều gì khác thường: "...Hứa tổng, nếu không thì tôi ở ngoài chờ anh, hai người ăn xong thì tôi vào sau nhé?" "Không cần đâu không cần đâu, tôi ăn xong rồi." Lâm Thanh Nhạc lập tức buông đũa, cầm đồ đạc của mình lên, giải thích, "Lúc nãy đang bàn với Hứa tổng biện pháp đối phó, đúng lúc đến giờ cơm nên ngồi ăn cùng. Hai người có chuyện gấp thì cứ nói chuyện trước đi, tôi đi trước đây." Lâm Thanh Nhạc đi rất gấp gáp, Hứa Đinh Bạch thấy cô rời khỏi văn phòng thì cũng buông đũa xuống. Giải thích cũng rất nhanh... Giám đốc Hoàng của phòng thị trường: "Vậy Hứa tổng, bây giờ tôi..." Hứa Đinh Bạch: "Ngồi đi." "À, được." Khi Lâm Thanh Nhạc vội vàng rời khỏi văn phòng đi đến chỗ thang máy, Jason đuổi theo: "Phó giám đốc Lâm!" "Vâng?" Jason: "Cô quên mang cái này theo." Lâm Thanh Nhạc nhìn hộp điểm tâm mà anh ta cầm theo: "Cái này... không phải của tôi mà." "Lúc sắp tới giờ cơm trưa tôi đã đi mua bánh ngọt, Hứa tổng nói đây là món tráng miệng sau bữa ăn, tôi thấy hai người đang ăn cơm nên để trong tủ lạnh." Jason nói, "Bây giờ cô cầm đi ăn đi." Lâm Thanh Nhạc: "... Cảm ơn." Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, sau khi Lâm Thanh Nhạc để lại đồ ở chỗ của mình, mang bánh ngọt đến khu nghỉ ngơi ở công ty. Nơi này là nơi riêng biệt giúp nhân viên thả lỏng và nghỉ ngơi, Lâm Thanh Nhạc ngồi ở một nơi gần cửa sổ, mở hộp bánh ra. Trong nháy mắt khi vừa mở hộp bánh ra, cô đã ngửi thấy một mùi hương, là hương vani. —— Một tuần sau, Lâm Thanh Nhạc không còn gặp được Hứa Đinh Bạch, cô nghe đồng nghiệp tình cờ nhắc đến là anh đang đi công tác. Mặc dù anh không có ở đây, nhưng hợp đồng gì đó thì Lâm Thanh Nhạc vẫn phải gửi mail đến chỗ anh để xác nhận. Hứa Đinh Bạch không thể trả lời kịp thời, có đôi khi đợi anh trả lời, trời đã sắp sáng. Lâm Thanh Nhạc biết năng lực làm việc của Hứa Đinh Bạch rất mạnh, nhưng cho dù mạnh thế nào, muốn bắt đầu quản lí một công ty lớn như Aurora cũng sẽ rất vất vả. Huống chi nó vừa mới đặt trụ sở ở trong nước, có rất nhiều việc cần phải thảo luận giải quyết. Cô cũng từng đi công tác với Hứa Đinh Bạch, sau khi trải qua lần đó, cô càng cảm thấy không dễ dàng. Cũng không biết là lần này anh sẽ uống bao nhiêu rượu khi đàm phán với đối tác trêи bàn rượu. Thời gian thấm thoát trôi qua, đã sắp đến cuối tuần. Thứ sáu hôm ấy, Lâm Thanh Nhạc đã gặp người đại diện của người phát ngôn được chỉ định. Hẹn với người đại diện của đối phương ở quán cà phê, sau khi trao đổi về một số vấn đề cơ bản, cô quyết định thời gian để hai bên gặp mặt và bàn bạc cụ thể. Sau khi rời khỏi quán cà phê đã hơn ba giờ chiều, Lâm Thanh Nhạc quay về công ty, dự định sắp xếp lại kế hoạch quảng bá, sau đó chuyển cho Hứa Đinh Bạch xem xét. Cô biết rằng hôm nay Hứa Đinh Bạch trở về, bởi vì cô đã xác nhận lại thời gian với Jason, cũng đã hẹn trước. Nhưng đến lúc cô chuẩn bị tài liệu xong xuôi rồi đến hỏi Jason, Jason lại nói rằng Hứa Đinh Bạch không ở công ty. "Hai người có việc gấp sao?" Lâm Thanh Nhạc hỏi qua điện thoại. Jason: "Không phải, do mấy hôm trước đi công tác ở ngoài, sau khi về đến thì Hứa tổng có hơi khó chịu, cho nên hai tiếng trước đã về nhà rồi." "Anh ấy khó chịu ở đâu?" Jason: "Chuyện này... Là do dạo gần đây uống hơi nhiều, cho nên..." Lâm Thanh Nhạc nhíu mày. Jason: "Nhưng Hứa tổng nói rằng, văn bản kế hoạch quan trọng, cô có thể đến thẳng nhà tìm anh ấy." Lâm Thanh Nhạc: "Anh ấy đã như vậy còn muốn làm việc?" "Hứa tổng từ trước đến nay đều là như vậy, công việc là ưu tiên hàng đầu, tôi cũng không thể nói gì." Jason nói, "Phó giám đốc Lâm, tôi gửi cho cô địa chỉ và mật khẩu nhà nhé." "... Được." Thật ra Lâm Thanh Nhạc biết nhà của Hứa Đinh Bạch ở đâu, sau khi ra khỏi công ty, cô trực tiếp đón xe đi đến tiểu khu mà cô đã đến trước đây. Sau khi đi vào tòa nhà, nhân viên giúp cô quét thẻ đến tầng cao nhất, mỉm cười tiễn cô đi lên. Nơi này mỗi tầng chỉ có một hộ gia đình, mà tầng cao nhất nổi trội hơn các tầng khác vì nó có thiết kế song lập. Sau khi ra khỏi thang máy, Lâm Thanh Nhạc cũng không nhịn được quan sát xung quanh... Đi qua hành lang, cuối cùng cô dừng lại ở trước cửa, dựa theo mật mã mà trợ lý đưa, mở cửa đi vào. Sau khi vào nhà cô không dám đi lung tung, đứng ở trước cửa, nhắn Wechat cho Hứa Đinh Bạch báo rằng cô đã đến. "Sao không đi vào." Một phút sau, Hứa Đinh Bạch từ bên trong bước ra, anh mở tủ giày, đưa cho cô đôi dép mới. "Đổi đi." Lâm Thanh Nhạc từ khi anh xuất hiện đã bắt đầu quan sát anh, bộ quần áo anh đang mặc vẫn là bộ quần áo mặc khi ra ngoài, chắc là sau khi trở về từ công ty cũng chưa kịp thay đồ. Tóc cũng vậy, vẫn tỉ mỉ như thường. Anh vẫn trong trạng thái làm việc, nhưng sắc mặt lại kém hơn nhiều so với bình thường. "Sau khi về đây cậu không nghỉ ngơi à, sắc mặt cậu không tốt lắm." Lâm Thanh Nhạc thay dép, hỏi một câu. "Ở trêи ghế salon ngủ một lúc." Quần áo không thay ra đã ngủ rồi, có lẽ là rất mệt mỏi... Lâm Thanh Nhạc có hơi hối hận: "Thật ra hôm nay cũng có thể không cần nói về bản kế hoạch, nếu không thì cậu nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tớ lại đến." "Ngày mai là thứ bảy, làm sao có thể để cậu tăng ca được." Hứa Đinh Bạch quay đầu sang nhìn cô, cười nhẹ. Lâm Thanh Nhạc: "... Cái này không quan trọng." "Không sao, cậu ngồi đi, không cần đợi đến ngày mai đâu." Hứa Đinh Bạch hỏi, "Cậu uống nước ép trái cây chứ?" Lâm Thanh Nhạc: "Hả? Tùy cậu..." Hứa Đinh Bạch đi vào nhà bếp lấy nước, lúc đi ra, nhìn thấy Lâm Thanh Nhạc còn đứng ở chỗ cũ: "Sao lại phát ngốc rồi, không phải đã kêu cậu ngồi đi à." Lâm Thanh Nhạc nâng mắt nhìn anh: "Cậu không sao chứ, trợ lý của cậu nói hai ngày nay cậu không khỏe lắm, có thể là do uống quá nhiều rượu." "Vẫn ổn." "Ổn chỗ nào, cậu không nhìn bản thân cậu à." Lâm Thanh Nhạc nhíu mày, giọng nói cũng trở nên không được vui, "Cậu đừng uống nhiều rượu như vậy nữa được không? Trong những tình huống đó nhất định phải uống nhiều như vậy sao, thân thể tất nhiên phải quan trọng hơn công việc chứ?" Hứa Đinh Bạch hơi sững sờ. Bởi vì từ khi gặp lại nhau, anh chưa từng nghe cô nói giọng điệu như vậy. Giọng điệu này trước đây anh rất quen thuộc, là quan tâm, nhưng lại có chút giận dỗi... "Hứa Đinh Bạch? Cậu có nghe tớ nói không thế?" Hứa Đinh Bạch lấy lại tinh thần, cụp mắt xuống: "Ừ, nghe." "Vậy lần sau cậu đừng như vậy." "Chỉ là thỉnh thoảng gặp đối tác thích uống rượu, sau này tôi sẽ uống ít lại." Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, sau khi chắc chắn rằng anh đang nói thật, lúc này mới ngồi xuống, để tài liệu xuống. Hứa Đinh Bạch đi theo cô, ngồi xuống bên cạnh cô: "Cậu đã gặp người phát ngôn chưa?" "Hai ngày trước gặp rồi, sau đó hôm nay cũng đã hẹn với người đại diện bên đó, chi tiết điều khoản dự định là sẽ nói ở lần gặp sau." "Ừm, vậy còn gì nữa không, cậu nói đi." Lâm Thanh Nhạc đành phải lật tài liệu ra, cô không muốn kéo dài thời gian của Hứa Đinh Bạch, sau đó nhanh chóng tóm tắt nói về mấy vấn đề lần trước anh kêu sửa chữa. Sau khi nói xong, cô nhìn sang Hứa Đinh Bạch, muốn hỏi xem anh còn vấn đề gì không, thì thấy anh dựa vào ghế salon, chân mày hơi nhíu lại. "Không hài lòng sao?" Cô hỏi. "Không phải." Hứa Đinh Bạch cầm điện thoại lên, "Cậu chờ tôi chút, tôi gọi đồ ăn." "Gì cơ?" Hứa Đinh Bạch: "Tôi muốn ăn chút gì đó." Lâm Thanh Nhạc: "Buổi trưa cậu ăn cái gì?" "Dạ dày không ổn lắm, buổi trưa tôi không ăn." "Vậy bây giờ cậu đừng kêu đồ ăn bậy, bây giờ tốt nhất là ăn một chút cháo loãng." Lâm Thanh Nhạc hơi nóng nảy, suy nghĩ, hỏi, "Nhà cậu có gạo không?" Hứa Đinh Bạch gật đầu. "Vậy cậu đợi một chút, xong ngay đây." Lâm Thanh Nhạc buông tài liệu, đứng dậy đi vào phòng bếp. —— Sau khi Lâm Thanh Nhạc vo gạo rồi chuẩn bị cho vào nồi, mới bỗng nhiên cảm thấy mình hình như quá gấp gáp. Sự hốt hoảng này làm cho cô có chút sững sờ, bởi vì cô như là nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ. Nhưng mà cô lại nghĩ... Anh cũng đã không khỏe như vậy, cô nấu cho anh một ít cháo cũng chẳng sao, lúc Vu Đình Đình và Đổng Hiểu Nghê bị bệnh thì cô cũng làm vậy. "Trong nhà vẫn còn kem ly, cậu ăn không." Anh đi đến, đứng sau lưng cô. Lâm Thanh Nhạc đang đóng nắp nồi, nghe anh nói như vậy lập tức quay đầu: "Ai cho cậu ăn kem ly!" Hứa Đinh Bạch vô tội: "Tôi không ăn, chỉ hỏi cậu muốn ăn không mà." Lâm Thanh Nhạc sửng sờ: "Tớ... tớ muốn tự lấy." "Ừ, cũng được." "Vậy cậu ra ngoài đi, nấu cháo phải mất một lúc mới xong, cậu có thể đi rửa mặt thay quần áo, sẽ thoải mái hơn." Hứa Đinh Bạch "Ừ", nhưng anh không đi, thậm chí còn xích lại gần hơn. "Cháo trắng à, vậy bỏ thêm chút đường đi." Anh đứng ở sau lưng cô, lúc nói chuyện, cô cảm thấy mình có thể cảm giác được độ rung của lồng ngực anh... Phòng bếp rõ ràng rất lớn, nhưng anh đột nhiên đến gần như thế, khiến cô cảm thấy không gian cực kì chật hẹp. Cô lui lại một chút là có thể đụng vào người anh. "Không được thêm đường." Cô im lặng dịch người lên phía trước một chút. "Cháo trắng không bỏ đường ăn không ngon." Hứa Đinh Bạch suy nghĩ, "Vậy bỏ một chút thôi, được không?" Giọng của anh có hơi trầm, có thể là do bị bệnh nên còn có chút khàn. Anh áp sát như vậy, giọng nói ôn hòa như thế, thậm chí còn có một chút ít cầu xin, tai Lâm Thanh Nhạc đều tê rần. Vì vậy đầu lưỡi không nhịn được, vô cớ đồng ý: "... Vậy tớ sẽ bỏ vào một chút, một chút thôi." Hứa Đinh Bạch rũ mắt nhìn người trước mặt mình, trong đôi mắt lạnh nhạt giấu chút ý cười. Anh không nhịn nữa, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Được, cảm ơn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]