Diệu Đình thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thoáng hài lòng. 
- Anh khâu nó giúp em đi. 
Diệu Đình di chuyển xuống hai vết thương ở vùng hạ vị sườn và một ở bên trái dạ dày. 
- Nếu anh ta sống chắc là do tổ tiên phù hộ. 
Diệu Đình than thở với đồng nghiệp. Nữ y tá bên cạnh hỗ trợ mổ mỉm cười: 
- Đặc vụ nên thân thể phi thường hơn người bình thường thưa bác sỹ. 
Diệu Đình hít thở sâu, tay cầm dao rạch vết thương rộng hơn, cầm kẹp nhấc viên đạn ra khỏi người bệnh nhân, cẩn thận kiểm tra lại vùng bị tổn thương: 
- Thủng lá lách rồi. 
Bác sỹ mổ cùng quan sát vết thương nhíu mày. Anh chuyển phần khâu cho y tá di chuyển xuống hỗ trợ Diệu Đình gắp viên đạn cuối cùng ra khỏi người bệnh nhân. 
Sau gần 5 giờ thì Diệu Đình đã buông được dụng cụ mổ với bàn tay đỏ au. Cô dặn y tá trưởng: 
- Theo dõi bệnh nhân chặt chẽ cho tôi nhé! Vết thương nghiêm trọng quá dễ biến chứng lắm. 
Vừa ra khỏi phòng mổ, một nhóm đặc vụ chạy lại, Diệu Đình nhìn ai cũng mặt lạnh như tiền nên thoáng rùng mình: 
- Bác sỹ, cậu ấy sao rồi ạ? 
- Tạm thời thì đã xử lí các vết thương, đợi qua đêm nay xem phản ứng của anh ta thế nào đã vì anh ta bị thương khá nặng. 
Diệu Đình tháo mũ, xoay xoay chiếc cổ đã mỏi nhừ chào các vị ấy rồi đi về phòng. 
Phòng bệnh của ba đặc vụ được chọn lọc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua/2517347/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.