Trí Thành nhìn bộ dạng luống cuống, mặt mũi cứ đỏ au của Diệu Đình mà bật cười. Anh kéo cô vào vòng tay của mình chưa cho mở cửa: 
- Em có nhớ anh không? 
- Không, em bận lắm. 
- Vậy sao? Vậy thì cứ đứng im đi, đừng hòng mà ra mở cửa. 
Diệu Đình nhìn Trí Thành khi anh chẳng có biểu hiện là trêu đùa trong khi ngoài kia tiếng gõ cửa ngày càng gấp gáp. Cô đành nhường nên cúi xuống hôn lên môi anh thì thầm: 
- Nhớ anh thiếu điều muốn đến New York tìm anh thôi. Em sẽ xử anh tội đi mà để em nhớ và lo lắng nữa. 
Trí Thành mỉm cười mãn nguyện, buông Diệu Đình ra cho cô mở cửa. Một y tá giọng hốt hoảng: 
- Một bệnh nhân tai nạn công trường, thanh sắt đâm vào mạn xườn phải thủng bụng, đã được chụp chiếu xong, hiện các bác sỹ khoa ngoại đều đang có ca mổ và có bác sỹ hết ca đã về nhà không liên lạc được, viện trưởng nói chị có thể thực hiện ca mổ này được không ạ? 
- Được, cô báo mọi người chuẩn bị đi, mang hồ sơ bệnh án và phim chiếu chụp cho tôi. 
Nữ y tá chạy đi chuẩn bị, Diệu Đình vừa quay vào đã bị Trí Thành ôm lấy: 
- Anh đã xin nghỉ ngày nay để đưa em đi chơi mà bây giờ người yêu anh lại bận rồi. 
- Em sẽ bù cho anh sau, cứu người mới là quan trọng mà. Anh về đi, tối qua nhà em nhé! 
- Và em sẽ trả nợ cho anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua/2517312/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.