Trí Thành đưa Diệu Đình vào đến tận sảnh bệnh viện. Vừa nhìn thấy cô, các y bác sỹ đã xúm lại hỏi thăm:
- Bác sỹ Đình, cô về rồi hả? Có làm sao không ạ?
- Tôi không sao?
Tất cả các con mắt lại đổ dồn vào người đàn ông bên cạnh ngưỡng mộ:
- Đặc vụ đã cứu bác sỹ ra hả? Ôi...
Vừa mới xúm lại quan tâm mình mà bây giờ tất cả y tá, bác sỹ nữ lại dán lên Trí Thành khiến Diệu Đình khó chịu. Cô giơ tay che mặt anh đi, đá đá chân anh nhắc nhở:
- Anh đi làm đi còn đứng đó làm gì hả?
Tiếng xì xầm vẫn nổi lên không ngớt, họ cứ xuýt xoa về anh. Con bé bác sỹ khoa tim mạch được thể sán lại gần, ánh mắt thì long lên:
- Đặc vụ của chúng ta ngầu quá!
Diệu Đình kéo xa Trí Thành ra, cảnh cáo cô bác sỹ:
- Đặc vụ nào của chúng ta chứ? Cô đang thấy sang bắt quàng làm họ hả?
- Thì anh ấy là cảnh sát thì là người của nhân dân rồi còn gì nữa, cô chưa gì đã chiếm hữu rồi.
Diệu Đình lừ mắt yêu cầu Trí Thành đi. Anh mỉm cười chào mọi người, đưa tay xoa đầu Diệu Đình:
- Chiều anh đón em nhé!
- Ôi...
Nhìn những ánh mắt cứ muốn rơi ra theo bóng anh thì Diệu Đình nóng mặt. Cô chen ra bỏ đi không nói gì nữa. Amanda chạy vèo đến như một cơn lốc, ôm chầm lấy Diệu Đình:
- Đình ơi, cậu trở về rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua/2517289/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.