Trở về nhà, Diệu Đình vẫn luôn suy nghĩ về những lời mẹ Ngọc nói. Bà nói hoàn toàn có lí, cô không thể lại tiếp tục như vậy, suốt ngày sống trong sợ hãi khi anh đi làm nhiệm vụ. Khi gặp lại anh cũng chẳng có gì là lãng mạn khi khắp người là vết thương, đến cô còn không chút hi vọng vào mạng sống của anh. Nghĩ đến đây, cô lại thấy rùng mình.
- Em yêu, làm sao vậy hả?
Ngẩng mặt nhìn anh trong ánh điện mờ ảo. Diệu Đình xoay sang ôm lấy anh.
- Trí Thành này...anh có nghĩ đến việc mình sẽ cởi bỏ quân phục không?
- Ý của em là gì? Mẹ Ngọc đã nói gì với em phải không?
- Không có...tại nhớ đến lần đầu gặp anh với cơ thể toàn máu lại trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc thì em sợ. Thật lòng rất sợ, em không thể sống mà không có anh được.
Anh ôm cô vào lòng, bàn tay dịu dàng xoa trên tóc:
- Đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì, anh sẽ cẩn thận khi làm việc, sẽ không để mình bị thương được không?
Mặc dù vẫn bất an nhưng cô chưa tìm được cách gì để thuyết phục anh cả. Cô muốn về nước, cùng anh sống cuộc sống bình yên chứ không muốn anh ngày nào cũng đối mặt với nguy hiểm như này nữa.
Vừa vào đến phòng làm viêc, Trí Thành gọi Lisa vào phòng, đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.
- Cô lấy tư cách gì gặp Diệu Đình và đòi cô ấy phải nhường tôi vậy?
- Anh...em không can lòng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua/2517260/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.