Trí Thành đứng thẳng người, nhịn đau cười thật tươi.
- Anh không sao thật mà, em đừng lo.
Nhớ lại lời Amanda nói, cô nghi ngờ người đặc vụ bị đột kích là Trí Thành, vậy thì nhất định là anh đang bị thương nhưng lại giấu không cho cô biết. Chỉ với một cái chạm nhẹ mà khiến anh nhăn nhó, mặt tái nhợt thì không thể nào nói là không sao được. Diệu Đình lạnh lùng:
- Chúng ta chia tay đi, em không muốn tiếp tục lo lắng cho anh nữa.
Trí Thành nắm tay Diệu Đình kéo lại nhưng bản thân lại bất giác kêu lên, ôm bụng, máu thấm ướt áo.
Diệu Đình quay lại ngước nhìn anh, xót ruột nhưng nhân cơ hội này nhất định ép anh bỏ việc. Diệu Đình đóng, khóa cửa lại, tức giận nhìn anh:
- Vừa đêm trước bị chuốc liều cao thuốc kích dục, hôm nay lại bị người ta đột kích làm cho bị thương, rồi tiếp theo sẽ là gì đây hả?
- Sao em biết anh bị đột kích?
- Nếu em không biết thì anh cũng lại tiếp tục giấu em phải không?
- Anh...chỉ là không muốn em lo lắng thôi.
Nhìn vạt áo đen của anh ướt sũng, máu đã rỏ xuống sàn mà nước mắt cô không ngừng rơi. Ai cho anh để mình bị thương rồi cố mà che giấu đi như vậy. Lau nước mắt, cô nhìn anh đau đáu:
- Không muốn em lo lắng thì cởi bỏ quân phục đi, rời khỏi ngành đi là em sẽ không phải lo lắng nữa.
- Đình...em đừng kích động như vậy?
- Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua/2517246/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.