Trí Thành ngẩn người, quyết định của Diệu Đình quá đột ngột. Phải chăng do anh mà cô mới có quyết định nhanh chóng như vậy. Trong thoáng chốc, anh chưa biết đối mặt với tình huống này như thế nào? Cũng chưa biết sẽ khuyên nhủ cô ở lại hay cùng cô về nước nhưng chắc chắn anh sẽ không buông tay Diệu Đình, không rời xa cô như đã làm 13 năm qua.
Diệu Đình nhanh chóng dọn dẹp đĩa bát mang vào nhà mà không cần biết anh đang nghĩ gì. Việc trở về này không phải gặp anh cô mới quyết định mà ba Đức đã đề nghị từ năm trước rồi. Nếu không vì cố nán lại để tìm anh, để biết anh vẫn tồn tại thì cô đã về nước ngay sau khi ra trường.
Trí Thành không về phòng mà lên sân thượng ngồi hút thuốc vì Diệu Đình dị ứng với mùi thuốc lá. Học viện đào tạo ra anh không phải để bỏ việc giữa chừng, anh còn yêu công việc của mình và thấy hạnh phúc khi được cống hiến nhưng còn Diệu Đình. Anh cũng không thể buông tay cô được, có lẽ sống chết với nghề không quá to tát với anh nhưng người anh yêu thực sự lo lắng. Chỉ một vết thương nhỏ mà khiến Diệu Đình khóc lóc khổ sở đến vậy, nếu anh có chuyện gì thì cô ấy sẽ ra sao. Có lẽ cũng đến lúc anh nên có quyết định sáng suốt cho mọi việc.
Dập tàn thuốc lá, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh khử sạch khói thuốc mới xuống nhà. Định mở cửa vào phòng thì đã bị khóa lại.
- Đình..mở cửa cho anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua/2517240/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.