Cơn buồn ngủ đang ập đến mà nghe thấy thông tin này, Diệu Đình choàng tỉnh giấc. 
- Anh và ba đã thống nhất với nhau việc này mà giấu em hả? 
- Anh chưa trả lời thư mời vì muốn nghe ý kiến của em. Nếu em không đồng ý thì anh sẽ không vào ngành. Ở Việt Nam không nguy hiểm như ở Mỹ, hơn nữa anh muốn cống hiến cho nước nhà. Họ vẫn giữ quân hàm cho anh nên... 
Diệu Đình nằm im lắng nghe, suy nghĩ một hồi thì quay sang ôm lấy anh. 
- Còn công ty đang thành lập và công ty ở Mỹ của anh thì sao? Anh không thể một lúc làm nhiều việc như vậy được, chẳng phải là sẽ rất vất vả sao? 
- Công ty thì em không phải lo, anh sẽ có tính toán. Anh không vất vả đâu nên em đừng lo lắng. 
- Anh giữ gìn sức khỏe là được còn vẫn muốn mặc quân phục thì em đồng ý. Nhưng cứ bị thương dù nặng hay nhẹ là em xử anh đấy. 
Trí Thành vui mừng, hôn lên trán Diệu Đình liên tục cảm ơn. Nằm hẳn người tì lên ngực cô. 
- Anh yêu em, càng ngày càng yêu em Đình ạ. 
Nhìn mặt anh vui như vậy, cô cũng thấy thật vui. Có lẽ làm cảnh sát phục vụ tổ quốc đã thấm vào máu anh rồi nên cô chỉ muốn anh sẽ được làm điều mình muốn. Mải suy nghĩ, cô đã bị anh hôn lên cổ, trườn xuống ngực từ lúc nào vậy? Nhấc đầu anh khỏi người mình, cô từ chối. 
- Không, em muốn ngủ... 
Tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua/2517211/chuong-89.html