Hoàng Cường té từ trên ghế xuống đất vì tiếng thét thất thanh đó. Sau một hồi trấn tĩnh, anh bảo:
"Cô hét to quá tôi giật cả mình. Mà Kỳ Phong có bạn gái là sao?"
Lệ Chi vẫn còn xấu hổ và nghĩ hình như mình bị ma nhập hay sao ấy. Nhưng lỡ hỏi rồi thì hỏi cho trót luôn.
"Vì..." – Con bé không dám nhìn trực diện Hoàng Cường – "Tôi thấy Kỳ Phong mua một bó hoa huệ đỏ rất to nên..."
Bỗng Hoàng Cường cười lớn khiến Lệ Chi giật mình:
"À, cô hiểu lầm rồi."
***
Khi ấy trên một khu đồi phía sau nhà thờ, nơi những người chết được chôn cất, Kỳ Phong đang rảo bước chậm chạp. Tiếng Xoạt! Xoạt! do bàn chân anh giẫm lên những nhánh cỏ xanh bên dưới nghe thật buồn tẻ. Kỳ Phong đi vào con đường mòn, con đường đã có rất nhiều dấu chân người đi qua, đó là lối đi kết nối giữa người sống và người chết. Và đấy là con đường không bao giờ có điểm dừng, không một ai muốn mình phải bước đi trên con đường đó.
Bước chân của Kỳ Phong từ từ chậm lại cho đến khi dừng hẳn, trước mặt, một ngôi mộ đá nằm im lìm như thể rất bình an. Đôi mắt xám kia len lỏi theo từng nét chữ khắc trên mộ, cái nhìn không chớp đột nhiên ngừng lại có vẻ như Kỳ Phong đã định hình xong những dòng chữ ấy trong đầu "Lâm Quyên (1968-2005),người lập mộ: con trai Lâm Kỳ Phong". Bó hoa huệ đỏ đặt nhẹ nhàng lên ngôi mộ đá. Gió lại nổi lên ào ạt như thể muốn xé toạt không gian rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-thuy-chung/79977/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.