Lệ Chi vừa dứt lời thì cô gái kia đã cười lớn đầy giễu cợt, mỉa mai:
"Giặt à? Nghe cách ăn nói thì đúng là thứ quê mùa. Này, đừng tưởng cứ khoác lên người bộ áo mới, trang điểm làm tóc thì có thể trở thành người xinh đẹp và giàu có, đồ nhà quê! Chiếc áo váy này có giặt cũng chẳng phải là chiếc áo lúc trước."
"Vậy cô muốn tôi làm gì tôi sẽ làm để tạ lỗi!"
"Làm gì ư?" – Cô gái nọ đặt ly rượu xuống, quay qua nhìn Lệ Chi – "Cô... hãy quỳ xuống xin lỗi tôi sẽ bỏ qua!"
"Quỳ á?" – Lệ Chi lặp lại câu nói lúc nãy đồng thời không giấu được vẻ mặt bất ngờ.
"Sao? Không chịu à vậy thì cô đừng hòng rời khỏi đây! Cứ quỳ đi tôi sẽ bỏ qua!"
Lệ Chi không nói, tay siết chặt. Quỳ ư? Làm sao có thể quỳ lạy xin lỗi chỉ vì làm dơ chiếc áo váy, với lại con bé đâu cố ý. Thật là quá đáng! Lệ Chi đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhiều người đang chú ý đến sự việc này, có lẽ họ cũng đang chờ nó sẽ quỳ xuống mong được tha thứ. Con bé vẫn đứng và im lặng.
"Chuyện gì vậy Lan Lan?"
Một người con trai chen vào đám đông, đến bên cô gái nọ. Hóa ra cô ta tên Lan Lan.
"Anh, con nhỏ quê mùa này làm dơ váy em. Em bảo nó quỳ xuống xin lỗi nhưng nó không chịu!" – Lan Lan làm nũng.
"Được rồi để anh giải quyết cho." – Anh chàng đó vỗ về.
"Chà lại có thêm đồng minh nữa, chẳng biết sẽ làm gì mình đây."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-thuy-chung/79975/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.