Sáng hôm sau~~
Lục Kỳ đã thức sớm chuẩn bị mọi thứ sau đó sang trước cổng Bách gia đợi Bách Thiên. 10p sau Bách Thiên cũng đi ra thấy cô liền nhíu mày khó chịu.
- Sao đứng đây?
- Đợi cậu đó
- Không cần, sau này cũng không cần đi chung nữa.
Nói rồi anh đi một mạch không để Lục Kỳ trả lời. Cô nhanh chân chạy theo ngang hàng với anh, vừa đi vừa hỏi
- Tại sao chứ?
- Tôi thấy đi chung rất phiền
- Bách Thiên, khoan đã, chúng ta nói chuyện một chút được không?
Dứt lời cô đi nhanh 1 bước chặn trước mặt anh không để anh đi. Nhìn Lục Kỳ thấp hơn mình 1 cái đầu đang chắn trước mặt, Bách Thiên nghĩ cả hai cũng nên thẳng thắng 1 lần để sau này không thấy phiền. Nghĩ rồi anh liền hỏi
- Chuyện gì?
- Tôi muốn hỏi có phải tôi đã làm gì cho cậu ghét hay không? Tại sao cậu đối với tôi lại lạnh nhạt như vậy chứ?
- Muốn biết?
- Ừm
- Bởi vì tôi thấy cậu rất phiền, hơn nữa chúng ta cũng không là gì của nhau cả nên sau này hạn chế tiếp xúc để tránh hiểu lầm.
Lục Kỳ thoáng giật mình "không là gì của nhau", hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên cùng nhau đi học, giờ đây anh lại nói "không là gì của nhau"
- Sao cậu lại nói như vậy chứ? Không lẽ cậu không muốn thân thiết với mình sao? Hai nhà chúng ta..
- Đúng vậy, tôi không thích cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-mua-hoa-anh-dao/2881295/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.