Chương trước
Chương sau
Quỳnh Hoa cũng đáp trả lại ngay

– Không có gì tính tôi hay thương người mà, nếu chị không giúp được anh ấy thì cứ để tôi , tôi sẽ giúp anh ấy, công ty anh ấy sẽ càng ngaỳ càng phát triển hơn.

Câu nói đầy ẩn ý của Quỳnh Hoa khiến tôi nổi cơn thịnh nộ, trong lòng tôi bây giờ giông bão đã nổi lên tôi chỉ muốn túm tóc cô ta và ấn đầu cô ta vào nồi lẩu cá Tầm nhưng tôi biết nếu tôi làm như thế thì ngày mai tôi sẽ là người hót nhất mạng xã hội và gia đình sự nghiệp của tôi cũng tiêu tan luôn, rồi con trai của tôi sẽ cảm thấy xấu hổ khi có một người mẹ tàn nhẫn như tôi, đánh ghen như vậy chỉ xả được cơn tức giận tức thời chứ còn hậu quả để lại sẽ vô cùng lớn nên tôi nuốt cơn tức lại và mỉm cười thật tươi

– Chồng gọi cho em một xuất cá tầm?

– Đồ ăn trên bàn rất nhiều mà em.

– Anh biết là em không thích động vào đồ của người khác bất kể là gì mà anh.

– À ừ để anh gọi.

Sau đó Tuấn Khải đi gọi đồ cho tôi, cơ hội đã đến tôi liền cầm cái điện thoại của Quỳnh Hoa lên vì lúc đó cô ta để điện thoại trên bàn… tôi cầm lên tôi thả tay ra chiếc điện thoại của Quỳnh Hoa rơi xuống đất và vỡ nham nhở cô ta trợn trừng mắt nhìn tôi

– Chị… chị làm cái trò gì thế hả?

Tôi cười và thản nhiên nói

– Ồ tôi quyên mất cái điện thoại đó là của cô… thế mới nói là không nên động vào đồ của người khác mà, đúng là tệ quá , nó vỡ rồi tôi rất tiếc.

Tôi cố tình làm rơi điện thoại của Quỳnh Hoa để cảnh cáo cô ta rằng không nên động vào đồ của người khác để cô ta biết điểm dừng của cô ta thế nhưng cô ta đúng là loại đàn bà mặt dầy trơ trẽn cô ta nhặt chiếc điện vỡ nên và nói

– Không sao đâu, được cái tôi lại không có gì ngoài tiền, lát nữa tôi mua cái mới đằng nào cái này cũng cũ rồi, mà cái gì đã cũ thì phải thay cái mới đúng không đâu có ai dùng mãi một món đồ cũ đâu.

– Cô còn quá trẻ nên chưa hiểu sự đời thì … bố mẹ cô sẽ buồn lắm đấy.

Quỳnh Hoa nhìn tôi từ trên xuống dưới và nói

– Phụ nữ lớn tuổi rồi nếu không chú ý cách ăn uống thì người sẽ chảy xệ và thừa mỡ đó, chị có thường xuyên tập thể dục không , nếu chị không ngại có thể tới phòng tập của mẹ tôi… đây là địa chỉ tôi sẽ nói với nhân viên giảm giá cho chị.

Tôi mỉm cười rồi nói

– Có ngày nào tôi cũng tập nhưng không phải tập thể dục mà tôi tập võ Karate … mỗi ngày 1 tiếng để rèn luyện sức khoẻ đó…

Quỳnh Hoa đang mỉm cười nghe vậy nụ cười của cô ta tắt hẳn cô ta nghĩ

” Chị ta có võ ư… bảo sao chị ta lại mạnh mẽ như vậy… ”

Hoàng Nam chủ nhà hàng đứng ở trên tầng anh nhìn xuống mắt chăm chú hướng về chỗ Ngọc Bích

” Cô ấy kìm nén cảm xúc quá giỏi … thế mà mình còn lo cô ấy sẽ đánh cô gái kia chứ, đúng là bản lĩnh… mình lại rất thích những người phụ nữ bản lĩnh như vậy”

Sau đó Nam mỉm cười

” Nếu chồng em không thương em thì em cứ quay lại nhìn về đằng sau, anh sẽ luôn dõi theo và chờ em … Ngọc Bích”



Tuấn Khải bê một xuất cá tầm ra thì tôi đứng dậy và nói

– Anh à , em về trước nha con trai đang đợi em, để em mang cá tầm về cho con trai ạ.

– Nhưng em còn chưa ăn mà.

– Không sao em mang về rôì ăn cùng con ạ, anh biết là đối với em con trai và anh là hai người vô cùng quan trọng với em mà, anh bàn công việc cho xong đi rồi về với em và con nhé.

– Ừm thế em về đi lái xe cẩn thận nhé.

– Em biết rồi.

Sau đó trước khi đi qua Quỳnh Hoa tôi còn cười và cảm ơn cô ấy

– Cảm ơn cô nhé, chúc cô ăn tối ngon miệng.

Sau đó tôi liếc ánh mắt sắc nhọn như dao về phía cô ta rồi tôi mới đi về…trước mặt mọi người tôi mạnh mẽ bình tĩnh như vậy nhưng khi tôi vừa bước lên xe tô tô tôi đã bật khóc nghẹn nào… tôi uất hận vô cùng rõ ràng là tôi bắt tại trận chồng tôi đi hẹn hò với nhân tình mà tôi lại không thể làm gì được, có phải tôi quá nhu nhược rồi phải không…

” Áaaaa …”

” Cứ chờ đi … rồi hai người sẽ thất bại thảm hại dưới tay tôi…”

Vài phút sau cơn thịnh nộ trong tôi đã giảm xuống tôi thở dài rồi nghĩ

” Thời gian còn dài mà… cứ từ từ sử bọn họ, không cần vội vàng đâu, giờ mình về nhà với con trai mình thôi”

Tôi đang định lái xe về thì Nam gõ cửa kính xe, tôi hạ cửa kính xuống

– Có chuyện gì vậy?

– Cô đi về nhà à?

– Vâng.

– Cho tôi về nhờ với, xe tôi đang đi sửa rồi.

– Không .

– Kìa chúng ta là hàng xóm mà, cô khó khăn với hàng xóm của mình như vậy sao?

– Thôi được rồi lên xe đi.

– Tâm trạng cô không được tốt để tôi lái xe cho.

– Vâng thế cũng được.

….

Trên đường về tôi không nói gì nhưng Hoàng Nam nói hơi nhiều

– Cô không ở đó ăn với chồng cô à?

– Không tôi về nhà ăn với con trai.

– Cô thấy cô gái kia thế nào?

– Trỡ trẽn hơn tôi nghĩ.

– Cô biết chồng cô như vậy mà cô vẫn bình tĩnh như vậy sao?

– Tôi cũng điên lắm , tôi rất muốn đánh cô ta nhưng tôi lại thấy tiếc cho công danh sự nghiệp của mình hơn,tôi không muốn huỷ hoại tất cả mọi thứ vì cô ta.

– Phải rồi, cô mạnh mẽ lắm, tôi thích những người mạnh mẽ, chúng ta làm bạn được không?

– Không cần thiết đâu , tôi không muốn có bạn.

– Tại sao vậy, có một người bạn để trò truyện , san sẻ mọi chuyện trong cuộc sống cũng tốt mà.

– Tôi có một người bạn thân tên Trâm chúng tôi chơi với nhau suốt 20 năm thế nhưng cô ấy đã bán đứng tôi rồi, cô ấy còn là tai mắt của chồng tôi giúp chồng tôi theo dõi tôi nữa, và cô ấy còn giúp chồng tôi tìm cách đối phó tôi để che giấu việc chồng tôi ngoại tình, anh nghĩ bây giờ tôi có thể ton được ai ngoài bản thân mình chứ?

– Thì ra là vậy… nhưng cô có thể tin vào tôi mà.

– Thôi không cần đâu , nhưng dù sao tôi vẫn cám ơn anh vì anh đã gọi cho tôi ngày hôm nay , tôi đã xác minh được rồi, cám ơn anh nhé?

– Cô đã xác minh được rồi thì cô sẽ ly hôn chứ?

– Ly hôn sẽ là phương án cuối cùng , còn bây giờ mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, cứ chơi với họ một thời gian đã , không cần vội mà.

– Cố lên chúc cô thành công nhé, à lúc nào buồn cứ gọi tôi , tôi sẽ đi uống rượu với cô.

– Anh rảnh quá à?

– Ừm đúng là tôi rảnh thật.

– Tới rồi, anh vào nhà nghỉ đi.

– Cám ơn cô đã cho tôi đi nhờ về nhé.



Tôi bước vào nhà với một nụ cười rạng rỡ

– Con trai mẹ mua cá tầm về cho con này hai mẹ con mình cùng ăn nhé?

– Vâng ạ.

– Con đang làm gì thế?

– Con đang xem lịch ạ, sắp tới đợt cắm trại rồi đó,cô giáo nói năm nay cả bố và mẹ sẽ cùng tham gia với hoạt động cắm trại của chúng con, sẽ có nhiều trò chơi lắm mẹ ạ.

Thấy con trai rất hào hứng cho buổi cắm trại vào tháng sau , tôi lại rơi vào suy tư, nếu bây giờ tôi và Tuấn Khải ly hôn con trai tôi sẽ phải lựa chọn việc sống cùng bố hay sống cùng mẹ rồi sau này các hoạt động của trường con sẽ không được đi cùng cả hai bố mẹ nữa… càng nghĩ tôi càng thấy buồn lòng.

Suy cho cùng bố mẹ ly hôn khổ tâm nhất chính là những đứa trẻ .

– Mẹ ơi mẹ đang nghĩ gì thế ạ?

– À mẹ đang nghĩ xem tháng sau công việc có nhiều không thôi mà.

– Vâng ạ, mẹ nhớ sắp xếp nghỉ 3 ngày để tham gia cùng con và bố nhé mẹ?

– Ừm nhất định rồi con trai.
– Chỉ buồn cho bạn Ly thôi, năm nào cũng đi cùng ông bà ngoại , chắc bạn ý buồn lắm.

Nghe con trai nói vậy tôi lại càng thấy buồn lòng hoan, tôi cũng biết con bé Ly đó , bố mẹ ly hôn con bé ở với mẹ nhưng mẹ cũng lấy chồng rồi sinh em bé , nên con bé tham gia các hoạt động của nhà trường cùng bà ngoại, nên tôi rất sợ có một ngày con tôi sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế, tôi phải làm sao để cho con một gia đình hạnh phúc đầy đủ cả bố lẫn mẹ bây giờ?

[..]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.