“Cốc Trì!” Giản Nặc đổ mồ hôi lạnh, bước chân chưa ổn đã vội kéo ống tay áo Cốc Trì, khẩn trương hỏi: “Anh làm sao vậy? Có bị thương ở đâu không?”
Cốc Trì có thâm ý liếc nhìn phương hướng chiếc xe bỏ đi, sau đó làm như không có việc gì thân mật vuốt đầu Giản Nặc: “Không sao đâu. Ngược lại là em, sau này băng qua đường cẩn thận cho anh, ngẩn ngơ như vậy nữa thì chờ anh tính sổ em.” Giọng nói dường như vì cô bất cẩn mới suýt bị xe tông vào, hoàn toàn không cho Giản Nặc nghĩ đến phương diện khác.
Giản Nặc uất ức mếu miệng, tùy ý anh ôm cô ngồi lên xe, dọc đường đi nhu thuận như đứa trẻ mắc lỗi. Cốc Trì đưa cô đến bệnh viện, dặn cô buổi tối anh đến đón mới được lên về. Xoay người rời đi thì tươi cười trên mặt không còn một mảnh, lần nữa ngồi lên xe, vẻ mặt anh ngưng trọng cầm lấy điện thoại gõ vài con số, nghe thấy giọng Tiêu Huy, lạnh lùng dặn dò: “Nhớ kỹ biển số xe này, lập tức đi kiểm tra ai là chủ sỡ hữu…..”
Cốc Trì về phòng trọ thay áo quần trước, sau đó đến Trúc Hải làm việc. Trong văn phòng rộng lớn như vậy, người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng đứng gần cửa sổ sát mặt đất, đưa ánh mắt nhìn xa xăm không rõ, trên bàn làm việc phía sau là phần tài liệu hồ sơ di chúc của Cốc gia bốn năm trước do Kỳ Dược Minh gửi đến.
Điện thoại của Viên Thiển Tích đánh gãy suy nghĩ của anh, đưa tay xoa mi tâm, anh rất thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-cua-gian-tri/18614/chuong-33-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.