Thư tuyệt tình lên xe, ngồi bên cạnh ghế lái. Nghiêm che chắn cho cô xong mới ngồi vào trước vô lăng, thắt dây an toàn cho cô.
Ánh mắt của cô còn đang mải miết nhìn vào gương chiếu hậu. Ông Nhâm buồn bã dõi theo con gái, còn bà Vân vẫn chanh chua chửi mắng gì đó.
Chỉ tiếc là xe cách âm khá tốt, vị trí đỗ xe lại khá xa, nên cô không nghe thấy gì cả.
Minh Thư tựa đầu vào cửa kính trong suốt, tâm trạng lại hạ xuống.
Nghiêm ngồi bên cạnh, im lặng theo cô, chậm rãi lái xe. Cho đến khi hình ảnh của bố và bà nội Thư không thể nhìn thấy trong gương chiếu hậu nữa, anh mới buông lời:
“Sau này anh sẽ trở thành gia đình của em. Cả mẹ em nữa. Anh đón bà về ở cùng mình. Em thấy thế nào?”
Cô nhe răng ra, cố cười tươi với anh:
“Được. Anh là gia đình của em.”
“Giả tạo quá cô nương. Em có đến bệnh viện không?”
Mặc dù anh hỏi vậy, nhưng vô lăng đã bẻ ngoặt theo hướng đến bệnh viện trung tâm thành phố. Anh còn hiểu lòng cô hơn chính bản thân cô nữa.
Thư thở dài, gật đầu:
“Anh chở em đến đó đi.”
“Em chắc là bà nội em sẽ đến xin lỗi cô à?”
“Ngày xưa mẹ Nhã Thy là con nuôi của bà. Khi bác mất, bà cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, chỉ còn mình chị ấy làm bà gắng gượng thôi. Thật ra bà thiên vị Nhã Thy em rất thông cảm. Nhưng cùng là con cháu, bà không thương em cũng được, đừng giẫm đạp lên em để mở đường cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-cua-anh/394889/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.