Bà nội phát bệnh nguy cấp, may sao lại đang ở ngay trong bệnh viện, bác sĩ đến rất kịp thời.
Sau khi vị bác sĩ trẻ tuổi làm kiểm tra đơn giản cho bà xác định rằng không có gì đáng ngại, Nghiêm Chân vẫn không yên tâm, kéo bác sĩ lại hỏi: “Chỉ cần truyền mấy bình thuốc thôi là được ạ?”
Vị bác sĩ trẻ cười giải thích: “Không sao hết, do thiếu máu nên dẫn đến khó thở. Huyết áp của cụ khá cao, phải chú ý đến vấn đề này, đừng để cụ phải chịu kích động mạnh.”
Nghiêm Chân gật đầu.
Đồ Hiểu tiễn bác sĩ đi. Nghiêm Chân đứng ở đầu giường, ngoài dém chăn lại cho bà và đưa tay vén tóc, thời gian còn lại chỉ bất động. Cậu bé nhìn cô cũng không dám lên tiếng, Cố Hoài Việt thu xếp cho cậu bé ổn thỏa, bước tới siết chặt vai cô: “Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân định thần lại, nhìn anh.
“Đừng lo nghĩ nữa, bà nội không sao đâu.”
“Em biết rồi.” Cô nắm lấy tay anh, “Cảm ơn anh.”
Cố Hoài Việt quẹt mũi cô, “Nói ngớ ngẩn gì thế?”
Nghiêm Chân cúi đầu, không phản bác lại. Đợi đến khi nhịp thở của bà nội kéo dài đều đặn, Nghiêm Chân mới quay qua nhìn Cố Hoài Việt, nói: “Hoài Việt, có một số chuyện em chưa từng kể với anh, em vốn không muốn nhắc tới, nhưng giờ hình như không được nữa...” Cô tạm ngừng rồi nói tiếp: “Thế nên anh hãy cứ đợi em một thời gian được không? Đợi em giải quyết vấn đề xong xuôi, rồi sẽ kể với anh.”
Cố Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-cua-anh-la-bien-xanh-cua-em/3228410/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.