Đợt diễn tập bước vào giai đoạn hai, Cố Hoài Việt bận rộn theo Phó Tư lệnh Lộ, còn kỳ nghỉ của cậu bé và Nghiêm Chân cũng sắp kết thúc, không thể không quay về thành phố C.
Bà Lý Uyển đích thân ra sân bay đón, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cậu bé mà thấy đau lòng, “Thế này gọi là gì nhỉ, khi đi hăng hái khi về buồn thiu!” Nghiêm Chân nhoẻn cười theo lời bà nói, trong lòng cũng khó tránh được cảm giác mất mát.
Trên đường về nhận được điện thoại của Giáo sư Lý, báo rằng những tài liệu mà Nghiêm Chân nhờ bà tìm đã thu thập đầy đủ, hỏi cô khi nào qua lấy. Lúc này, Nghiêm Chân mới nhớ ra chuyện lúc trước, sau khi bị bà Tống Phức Trân đả kích, nhất thời hứng chí muốn học lên cao học. Cô lập tức cảm ơn Giáo sư Lý, hẹn ngày tới nhà bà thăm hỏi.
Ngắt điện thoại, bà Lý Uyển cũng đã dỗ dành được cậu bé, Nghiêm Chân nghe thấy bà thở dài: “Con cũng bận, nó cũng bận thế này thì khi nào mới có tin vui được chứ?”
Nghe bà nói thẳng như vậy, Nghiêm Chân ngượng ngùng vén tóc, “Mẹ.”
“Nói gì thì nói, đợi lần sau nó về, nhất định phải làm đám cưới bù!”
Bà cụ Cố tỏ rõ ý định, Nghiêm Chân khóc dở mếu dở: “Mẹ, giờ anh Hoài Việt vẫn chưa có thời gian…”
“Con đừng có chiều nó.” Bà cụ Cố lườm xéo cô, quyết định dứt khoát, “Cứ quyết thế đi, hôm khác đi thử váy cưới!”
Nghiêm Chân tức thì tròn mắt ngỡ ngàng.
Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-cua-anh-la-bien-xanh-cua-em/3228408/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.