Trong lúc ăn cơm cô cứ mãi mê suy nghĩ gì đấy, làm anh thắc mắc hỏi:
"Em suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế? Quên cả ăn cơm à?"
Cô đang suy nghĩ thì bị tiếng nói của anh làm giật cả mình, nói: "Đâ... Đầu có đâu, em chỉ là nghĩ sáng mai nên mặc gì thôi ấy mà, haha, anh đừng quan tâm."
Anh nhìn cô khó hiểu. Thật ra cô đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy, lạ thật, thứ đó không để trong thư phòng thì để đâu được chứ!
Phòng khách sao? Không! Rất dễ bị người khác phát hiện, người làm đi lao dọn phòng khách chắc chắn sẽ thấy.
Phòng bếp? Nooo! Chẳng có chỗ nào đủ kín để giấu cả.
Phòng tắm? Càng không!
Vậy... Chỉ còn phòng... Phòng ngủ!
Nghĩ đến đây mắt cô liền sáng lên, ông bà có câu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Cô lập tức ăn vội hết bát cơm của mình, để bát xuống rồi nói:
"Em ăn xong rồi, em lên phòng trước đây!" Nhanh chân chạy lên phòng.
Anh ở dưới phòng ăn thì cứ khó hiểu, không hiểu sao từ lúc gặp cô từ chiều đến giờ cô cứ có những hành động rất lạ, có chuyện gì mờ ám đang giấu anh sao?
Cô ở trên phòng bắt đầu tìm kiếm lục lọi, cô biết rất rõ thói quen của anh, sau khi ăn cơm tối chắc chắn anh sẽ vào thư phòng làm việc đến gần sáng mới xong, nhưng đến khi có cô thì anh đã kết thúc sớm hơn tầm 12 giờ là xong, vì thế mà cô tranh thủ kiếm kĩ từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-bo-quen/3564044/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.