Minh Thiên nãy giờ vẫn ngồi im lặng thì bỗng lên tiếng: ''Để con lên nói chuyện với em ấy.''
''Ừ, vậy thì trông cậy vào con, con cố gắng khuyên em con dùm ba mẹ.” Ông Tần nói với anh.
''Cốc, cốc.'' Tiếng gõ cửa vang lên, nhưng chẳng ai ra mở cửa, anh đứng ở ngoài nói:
''Thư à, mở cửa cho anh.'' Anh nói như đang ra lệnh cho cô.
... Sau một hồi vẫn không thấy phản hồi gì từ phía cô, anh tiếp tục nói:
''Anh cho em năm giây, nếu em không mở cửa, anh sẽ phá cửa đấy.''
Câu nói vừa ngưng chưa đợi anh đếm thì cánh cửa được mở ra, cô em của anh bây giờ đã khóc đến sưng cả mắt lên rồi, anh đi vào phòng cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh nói:
'' Nói đi, lý do tại sao em không muốn đi du học?” Thật ra không cần hỏi anh cũng biết nhưng hỏi để coi giải tỏa tâm trạng của mình mà thôi.
Cô nghẹn ngào nói: ''Em không muốn đi bởi em... em không muốn... xa cậu ấy.''
Không cần hỏi cũng biết cậu ấy là ai, anh nói: ''Chỉ vì thế thôi à.''
''Ừm.'' Cô đáp.
''Thật ra cũng không phải không có cách...” Chưa nói hết cô đã bất ngờ hỏi: ''Thật sao ạ?''
''Ừ, nhưng mà chỉ có thể giúp em rút ngắn thời gian mà thôi, thay vì định cư và điều hành trụ sở ở Mỹ, thì em chỉ tốn khoảng 4 đến 6 năm rồi quay về nước tự lập nghiệp, chịu không?''
... Cô chần chừ lát, rồi nói: ''Vâng, thế...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hua-bo-quen/3486601/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.