Sắc mặt của A Sở trắng bệch, môi cậu tái méc vì ở bên ngoài chịu cái lạnh của trời đông, giọng cậu run run lên tiếng “Minh Trung đâu rồi?”
Tiểu Vĩ thở dài lên tiếng đáp “Đại ca bảo người mang thi thể nó ra sau núi vứt xuống rồi.”
Nước mắt lăn xuống trên mặt của A Sở, cậu để cái bánh mì vào tay của Tiểu Vĩ rồi nở một nụ cười bất lực trên môi “Tôi cảm ơn lòng tốt của anh nhưng mà anh cứ mặc kệ tôi đi…lúc sáng anh không nên ngăn cản ông ta làm gì nên để ông ta đánh chết tôi đi để kết thúc cuộc sống khốn khổ này…cuộc sống này đâu phải cuộc sống của một con người.”
Tiểu Vĩ thở dài “Thằng nhóc kia vì mày mà chết còn mày thì hay rồi, lại ở đây đòi sống đòi chết, tao thấy nó hy sinh vì mày như vậy không đáng chút nào hết.”
Tiểu Vĩ đứng dậy ném cái bánh mì xuống đất “Ăn hay không thì tùy mày nhưng mày nên nhớ lúc sáng đã có một đứa vì mày mà hy sinh rồi, bây giờ tao lén lút cho mày đồ ăn đại ca mà biết thì tao cũng sẽ ăn đòn đấy.”
Nói rồi Tiểu Vĩ đúng dậy bỏ đi, A Sở chống tay cố gắng ngồi dậy, cậu suy nghĩ lại lời của Tiểu Vĩ không phải không có lý.
A Sở nhíu mày thầm nghĩ [Ba mẹ và em gái mình vì bảo vệ cho mình mà hy sinh tính mạng, Minh Trung đã vì mình mà hy sinh, mọi người đều hy sinh bản thân để mình được sống nên mình không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hoi-dap-cua-thoi-gian/3048766/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.