Ngày giỗ của Diệp lão gia, Vũ Bắc Nguyệt tự mình xuống bếp nấu mấy món lúc sinh thời ông thích mang lên cúng bàn thờ, mọi thứ đều trang trọng nhưng đơn giản không có khách mời chỉ có cô và chú Lâm thôi.
Vũ Bắc Nguyệt vừa thắp nhang xong thì nghe tiếng chuông cửa reo lên nên nhíu mày đi ra mở cửa, cô nhìn thấy xe của Vũ gia đang đậu ngay cổng và mấy vị khách không mời là Vũ Thế Hải, Vũ Đình Hiên, Phan Thúy Mai đang đứng bên ngoài cổng nên có chút không vui.
Vũ Đình Hiên lên tiếng trước “Hôm nay là ngày giỗ của ông ngoại nên anh đưa ba đến thắp cho ông nén nhang.”
Tóc của Vũ Thế Hải cũng đã bạc đi rất nhiều, lâu lắm rồi ông mới gặp lại đứa con gái bảo bối mà ông một lòng yêu thương nên xúc động lên tiếng “Bắc Nguyệt, con về rồi sao không quay về biệt thự Vũ gia mà lại sống một mình bên ngoài như thế, ba nhớ con lắm Bắc Nguyệt à.”
Vũ Bắc Nguyệt cảm thấy trái tim mình như có ai bóp chặt lại khiến cô khó thở vô cùng, ai bảo là cô không muốn trở về nhà, ai bảo là cô không muốn có chỗ dựa có người chở che nhưng mà cô biết mọi thứ đã thay đổi rồi, dù bây giờ cô có trở về cũng khác nào một người thừa trong biệt thự của Vũ gia hết.
Vũ Bắc Nguyệt vốn là một cô gái yếu đuối mau nước mắt quen dựa dẫm vào ba và anh trai nhưng sau sự việc bảy năm trước cô đã thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-hoi-dap-cua-thoi-gian/3048676/chuong-48.html