Hắn đứng trước mặt hai nữ nhân đang dằn co, tóm tay vợ mình ép vào lan căn trầm giọng u ám. Đồng Dục Tú liếc xéo xắc ả tình nhân, rồi quay qua nhìn người chồng đang thô bạo bóp muốn bát cổ tay nhỏ, lưng cô sắp gãy đôi bởi thành lang can gỗ chạm trổ chỏi vào da thịt mình.
- Anh thả ra! ! !
Âu Thiên Dật chuyển sắc mặt u ám:
- Cô dám nạt nộ tôi!
- "Rắc."
Âu Thiên Dật bẻ cổ tay nữ nhân một cái đau đớn.
Đồng Dục Tú đau đớn tuyệt vọng, nước mắt trào ra, tim đau nhói nhìn người đàn ông lãnh khốc trước mắt, người từng rất dịu dàng với cô, vậy mà giờ đây lại nhẫn tâm làm đau cả thể xác lẫn tâm hồn cô.
Trầm Tiểu Ngọc đứng cạnh nở nụ cười hài lòng. Đồng Dục Tú, cô sẽ chịu đau khổ dài dài.
Âu Thiên Dật nhìn phía xa thấy ông nội đang nhìn.
Hoá ra ông nội của Âu Thiên Dật đã đến đây từ lâu, khi thấy ông nội Âu Thiên Dật lập tức trở nên hun ác với vợ.
- Đồng Dục Tú, lập tức ký ly hôn cho tôi!"
Ông nội Âu Thiên Dật là Âu Trang ngồi như vua chúa ở ngoài, mỉm cười hài lòng.
- Anh đừng có mơ chung đôi với tiện nhân này!
"Chát."
Vừa dứt lời một cái tát như trời giáng, Đồng Dục Tú ôm má đỏ dấu tay liếc nhìn Âu Thiên Dật.
Cô không ngờ Âu Thiên Dật ngang nhiên để ả tình nhân đánh vợ mình.
Âu Thiên Dật nhìn về phía người ông mím chặt môi, đôi tay cuộn tròn nắm đấm.
Đồng Dục Tú lướt qua hắn vào phòng, Trầm Tiểu Ngọc ôm lấy hắn âu yếm.
"Thiên Dật, em xin lỗi anh... tại em mà anh bị cô ta chọc tức."
Âu Thiên Dật cởi áo vest khoát lên người nữ nhân rồi bỏ đi một mạch xuống phòng khách.
Một lát sau...
- Cháu trai ngoan, ly dị càng sớm càng tốt...
Âu Trang vỗ vai cháu trai cười gian ác.
- Ông nội yên tâm, con sẽ em cô ấy sớm ký kết thúc hôn nhân... Ông có thể về rồi!
Âu Trang cười cười đứng lên rời đi...
- Mang thuốc lên lầu cho thiếu phu nhân.
Hầu gái nhận thuốc bước lên lầu, cô gái không hiểu sao thiếu gia lại thay đổi nhiều thế, rõ ràng quan tâm nhưng sao lại muốn ly hôn. Cô hầu gái lắc đầu nhìn khuôn mặt đượm buồn của nhị thiếu gia.
Gọi là nhị thiếu gia vì thực chất Âu Gia còn có một người con cả, là đại thiếu gia con trai của chính thất. Âu Thiên Dật là con trai ngoài giá thú. Cùng cha khác mẹ với Âu Thiên Kiệt...
Đồng Dục Tú cầm lấy thuốc cười mỉa mai khi nghe là của Âu Thiên Dật bảo người hầu mang lên, cô ném nó vào một xó.
Âu Thiên Dật ngoài cửa điều nhìn thấy, hắn vô cùng khó chịu nhưng giây sau khiến hắn nỗi điên hơn.
"Reng reng."
- Trác Đình, em không sao?
Đồng Dục Tú nghe điện thoại của Trác Đình, trông rất vui vẻ.
Âu Thiên Dật siết chặt nắm đấm muốn xông vào, nhưng chợt có một tin nhắn điện thoại đến, hắn nghiến răng rời đi.
Lúc Âu Thiên Dật quay lưng thì Đồng Dục Tú có trong thấy, cô tắt máy chạy ra cửa thì người đã đi khuất.
- Đồng Dục Tú, có vẻ cô không từ bỏ anh Thiên Dật nhỉ!
Trầm Tiểu Ngọc bước đến vỗ vai chọc tức Đồng Dục Tú. Một hầu gái bước đến đưa thiếu phu nhân xuống lầu.
[....]
Vài tuần sau...
- Trác Đình, chuyện của Dục Tú anh không nên xen vào.
Tại quán nước Phương Kỳ nhắc nhở anh bạn thân của mình.
Phương Kỳ làm bạn thanh mai trúc mã với Trác Đình, và tình cảm của cậu bạn thân dành cho đại tiểu thư Đồng Gia anh điều rõ.
Trác Đình biết rõ gia thế của Âu Thiên Dật rất giàu có và sóng gió gia tộc khó tránh khỏi.
- Tôi muốn đưa cô ấy rời khỏi đây.
Phương Kỳ đau đầu chuyện tình tay 3 này.
- Âu Thiên Dật sẽ không để yên cho anh đâu!
Trác Đình đã chứng kiến Âu Thiên Dật đối sử tệ bạc với Đồng Dục Tú thì làm sao anh từ bỏ tình cảm xưa được.
Từng yếu hèn để vụt mất cơ hội bên cạnh Dục Tú, mình phải chở che cho cô ấy.
Sau khi uống nước tan gẫu xong Phương Kỳ ghé qua Âu Gia thăm Âu Tuệ Mẫn là em nuôi của Âu Thiên Dật.
"Tiểu Mẫn..."
Âu Tuệ Mẫn đang ở hoa viên bên bờ hồ, nghe giọng của Phương Kỳ cô ta có chút kinh hãi, đưa một ngón tay ngang miệng "suỵt."
- Anh bé cái miệng thôi! Muốn anh Thiên Dật nghe thấy hả?
Phương Kỳ nhìn giáo giác rồi hỏi:
- Âu Thiên Dật đang ở đây sao?
Âu Tuệ Mẫn kéo Phương Kỳ đến góc hoa viên vắng tanh nói tiếp:
- Anh không chuyện gì thì đừng tìm tôi, mọi chuyện đang tiến triển tốt, anh xuất hiện hư bột hư đường hết.
Phương Kỳ gật đầu nói khẽ:
- Tuệ Mẫn, em không được là hại Đồng Dục Tú, anh có thể giúp em chuyện của Âu Thiên Dật.
Âu Tuệ Mẫn ôm chầm lấy Phương Kỳ cười trộm gian tà, cô ta đã tính kế thì tên đàn ông này chỉ là quân cờ chưa tiêu hủy thôi.
"Phương Kỳ, em làm sao hại Dục Tú được, anh yên tâm đi."
Lời ngon ngọt đã dụ được Phương Kỳ, đúng lúc này Âu Thiên Dật trong thấy liền hỏi:
- Phương Kỳ, cậu đến chơi à?
- Ơ... ờ... tôi...
Phương Kỳ lúng túng trả lời, Âu Tuệ Mẩn vội chen lời:
- Anh Phương Kỳ bận thì về trước đi!
Một cái nheo mắt Phương Kỳ lập tức rời đi, nhưng Âu Thiên Dật níu lại.
- Làm gì vội thế, ở lại ăn cơm xíu về!
Phương Kỳ không kịp tự chối thì phía xa là ông nội của Âu Thiên Dật bước tới, híp mắt lạnh ra lệnh, anh đành ở lại ăn tối.
Âu Gia và Phương Gia có giao tình thuở cha ông, và hôn ước Phương Kỳ và Âu Tuệ Mẫn trước sau cũng diễn ra, nên Âu Thiên Dật xem Phương Kỳ như anh em ruột thịt.
Về phần Âu Tuệ Mẫn năm 7 tuổi được Âu Thiên Dật nhặt về từ ga tàu lửa, hắn rất yêu thương Âu Tuệ Mẫn, nhưng lên 18 tuổi hắn công khai mối quan hệ yêu đương với Đồng Dục Tú, thì tình cảm dành cho Âu Tuệ Mẫn không như trước.
Cuộc hôn nhân của Âu Thiên Dật và Đồng Dục Tú không được Âu Gia tán thành, bởi môn không đăng hộ không đối, thế nhưng Âu Trang lại chấp nhận cho Âu Tuệ Mẫn đến với cháu trai của mình, đến hiện tại Âu Thiên Dật như hiểu ra dụng ý của ông nội mình.
Âu Thiên Dật trải qua một cơn thập tử nhất sinh trải qua một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, bác sỹ chẩn đoán ngưng tim, thế nhưng khi đưa ra khỏi phòng hồi sức tích cực thì hắn tỉnh lại.
Hiện tại Âu Trang rất vui mừng khi cháu trai vượt qua nguy hiểm, bởi một đứa đã mất giờ chỉ còn Âu Thiên Dật nối giỏi tông đường...
Sau khi ăn tối cùng ông nội, Âu Thiên Dật trở về tổ ấm uyên ương, nhìn Đồng Dục Tú đang ngủ ngon, hắn đành qua phòng Trần Tiểu Ngọc nghỉ ngơi.
- Thiên Dật, đêm nay anh ngủ sớm được không? Đã mấy hôm rồi chúng ta không ái ân.
Trầm Tiểu Ngọc uốn éo trên giường mời gọi Âu Thiên Dật đang ngồi đọc sách, hắn liếc nhìn dáng vẻ khiêu gợi dục vọng đàn ông nỗi lên, hạ quyển sách xuống bước đến giường, cởi phăng áo ngủ lộ ra cơ thể nam nhân rắn rỏi.
- Thiên Dật... anh hư quá đi!
Âu Thiên Dật choàng người dùng dây áo ngủ cột chặt mắt của Trầm Tiểu Ngọc lại, đôi mắt hắn loé lên tia thâm thúy.