Hai đứa đi khá xa nên nên làm Sen tưởng lại ra chỗ đất trống, vậy mà nó lại chẳng giống cô bé nghĩ chút nào, lẽ ra Sen nên nghĩ khác khi Hồng rẽ sang đường khác.
"Đi dép vào nhà nhé." Hồng khóa xe ở bên ngoài kỹ càng xong mới dắt tay Sen vào trong.
Vậy đây là nhà của Hồng. Căn nhà cấp 4 duy nhất trong xóm nổi lên không chỉ vì hình dạng đặc biệt, chính màu lâu đời của nó mới là thứ khiến nó nổi bật. Vết mốc trên lớp sơn đã đen đậm trên sơn vàng nhạt, cửa sổ gỗ lim đã mục vẫn vững vàng gắn chặt; gốc của cây hoa ăn sâu vào mặt đất, trồi lên thân cây vượt theo men tường cao ngất vượt quá cái chuông gió, màu hồng tím của hoa đung đưa theo từng nhịp của tiếng chuông gió. Dẫu cho thời gian có phai mòn đi bên ngoài ngôi nhà, tiếng chuông gió treo trước cửa vẫn tạo nên nhịp điệu bao quanh để tô lại hình ảnh của nơi đây.
"Nhà Hồng đẹp thật." Sen không nhịn được mà trầm trồ.
"Tao biết mà, nhà tao mà lị- Ê này! Đã bảo đi dép vào rồi còn cởi làm gì?!"
"Hồng đấy à? Về rồi hở em?" Có giọng lạ trong nhà vọng ra, bóng dáng của chị gái từ trong nhà bước ra cửa. Chị ấy trông không giống Hồng làm Sen có chút bối rối không biết chị gái này có phải chị của Hồng hay không?
"Dạ!" Sen ngỡ ngàng tròn mắt nhìn Hồng, dường như tai cô có vấn đề, giọng cô bạn đanh đá cục súc của cô tự dưng lại hiền thục đến sởn cả gáy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-gui-den-ai/909729/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.