Thẩm Tài ngồi tại nhà, ậm ừ trong miệng vài giai điệu mới nghĩ ra, càng ngâm nga lại càng thấy hay. Anh ta đắc chí lấy điện thoại ghi âm lại để gửi tới những thành viên trong nhóm nghe thử.
Chắc chắn vẫn như mọi lần, tất cả đều sẽ tấm tắc khen ngợi. Duy chỉ có khán giả là chê bai, Thẩm Tài cho rằng gu âm nhạc của thời đại này đang mai một.
Vừa di chuyển ngón tay để bấm nút ghi âm, cuộc gọi từ Thẩm Trí Nguyên cùng lúc tới. Thẩm Tài chưa kịp phản ứng, vẫn tiếp tục bấm vào nút gọi và cất giọng hát.
“Con hát mấy bài vớ vẩn đó cho ba nghe làm gì?” Thẩm Trí Nguyên khó chịu khi bị hét vào tai.
“Con xin lỗi ba. Con đang định ghi âm thì ba gọi tới.” Bị nói bài hát vớ vẩn khiến Thẩm Tài ấm ức trong lòng, nhưng anh ta cũng đã quen rồi.
Thẩm Trí Nguyên cũng đã chấp nhận từ lâu là đứa con này của ông là một thằng không biết hát thích làm ca sĩ, ông cũng đã đón nhận sự thật là đứa con này cả đời phải để ông nuôi. Lúc này không phải lúc để nói chuyện đó, Thẩm Trí Nguyên thông báo “Anh trai con đã xuất viện rồi, ba muốn mời các con tới nhà ba để họp gia đình.”
“Dạ vâng.” Thẩm Tài đáp, anh ta đang thấy bất an. Theo kế hoạch của Lục Á Tinh thì đáng lẽ Thẩm Lực phải tự sát ngay khi tỉnh dậy chứ? Hay là lại bất thành, nhưng nếu vậy thì thái độ của Thẩm Trí Nguyên không thể nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-goi-tu-coi-chet/3550056/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.