Trở về từ tang lễ của Thẩm Đức, Lý Mộng Hàm chỉ muốn nhanh chóng quên đi những câu chuyện ma quỷ mà ông ta đã nói. Thế nhưng Thẩm Lực lại liên tục nhắc đến nó.
“Đó chỉ là vấn đề tâm lý của của anh ấy thôi, làm gì có ma quỷ nào ở đây.” Lý Mộng Hàm nói, trong giọng nghe ra được một chút sự bực tức.
“Không, chắc chắn là anh ấy bị ma ám. Anh biết tính anh Đức, anh ấy không phải kiểu người sẽ bị bệnh tâm lý.” Thẩm Lực vẫn ngoan cố với ý kiến của mình. “Hơn nữa...”
“Hơn nữa thế nào?” Bà thắc mắc.
“Anh nghĩ là mình cũng bắt đầu nghe thấy giọng nói đó.” Thẩm Lực không có vẻ gì đang đùa.
Điều này khiến Lý Mộng Hàm phải chú ý tới, bà lo lắng hỏi “Anh thật sự là nghe thấy giọng nói ư? Nó nói gì?”
“Em không cần biết.” Thẩm Lực nói.
Nếu một người đột ngột bị như vậy thì còn giải thích được rằng đó là do bệnh tâm lý, nhưng lần lượt cả hai anh em thì khó mà trùng hợp như vậy được. Theo lời Thẩm Lực, gia đình ông cả hai bên nội ngoại đều không có tiền sử bệnh thần kinh. Bà là người biết rõ sự tồn tại của những hồn ma, lúc này Lý Mộng Hàm cảm thấy đây là một cách giải thích hợp lý lúc này.
Nhưng đó là điều cuối cùng mà bà muốn nghĩ tới, mất cả ngày để cố gắng tìm hướng giải thích khác nhưng không thành công. Có bác sĩ đưa ra giả thuyết rằng đây có thể là một bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-goi-tu-coi-chet/3550042/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.