Chờ đợi từng thời khắc mỏi mòn, cuối cùng thì ngày này cũng đã đến.
Trung tâm hội nghị Center...
Khách mời đến đông nườm nượp, Vương Thị phô trương thanh thế, vô cùng kỳ công, xa hoa và hào nhoáng đến bất bình thường. Bao nhiêu nhà giàu thế gia đều có tên trong danh sách khách mời.
Vương Trừng Thiệp suy cho cùng cũng được xem là có chút thành tựu, sự huy hoàng tất thảy đều bộc lộ ra bên ngoài. Tất nhiên chút thành tựu đó do đâu mà có, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.
Hiếm khi có cơ hội tổ chức tiệc tùng, ngũ đại tài phiệt luôn là khách mời ưu tiên.
Bella lặng lẽ đứng ở một góc nhâm nhi rượu, ánh mắt dõi theo từ đằng xa. Vương Trừng Thiệp đang dẫn theo Vương Nghi đến bắt chuyện với Tào Dịch Thiên.
Nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô ta, Bella thầm kinh tởm. Loại phụ nữ hễ gặp đàn ông là tìm cách ngấp nghé như vậy, không biết Vương Nghị đã dạy ra kiểu gì?
-"Tào tổng! Cháu gái của tôi ngoan hiền lễ phép, cũng được xem là kinh diễm. Nó nói với tôi, nó thích cậu từ lâu rồi, nhưng mà bản tính nhút nhát nên e ngại không dám nói. Không biết là, cậu nghĩ gì về cháu gái tôi?"
Tào Dịch Thiên làm bộ dạng tao nhã, vẻ điển trai có thể làm điên đảo chúng sinh.
-"Cháu gái của ngài...quả thật...xinh đẹp và ngoan hiền"
Vương Nghi không nghĩ sẽ nghe được lời khen từ Tào Dịch Thiên, chưa chi đã vội vui mừng.
Vương Trừng Thiệp âm thầm đắc ý trong lòng. Cháu gái của ông ta xinh đẹp một phần mà quyến rũ bội phận. Đừng nói là anh hùng hảo hán, đến Tào Dịch Thiên uy chấn thiên hạ còn chưa chắc đã cưỡng lại được cám dỗ của mĩ sắc. Cháu gái của ông ta, bằng mọi giá phải bước chân vào Tào gia.
-"Nhưng tiếc quá! Tình cảm của tôi đã trao cho người khác rồi, vĩnh viễn không thuộc về cháu gái ngài đâu"
Vương Trừng Thiệp và Vương Nghi đang từ cõi bồng lai bỗng ngã cái rầm xuống mặt đất. Mặc kệ sắc mặt bọn họ khó coi đến độ nào, Tào Dịch Thiên vẫn lạnh nhạt quay gót.
Bất ngờ Vương Nghi từ phía sau tiến đến, vẻ mặt cay nghiệt đứng trước mặt Bella.
-"Buổi tiệc này là của Vương Thị, ai cho phép cô tới đây? Hãy mau mau rời xa anh Thiên của tôi đi, anh Thiên là của tôi, nhất định tôi sẽ giành được anh ấy"
Bella làm ra bộ dạng khinh thường, muốn cùng cô ta chơi đùa một chút.
-"Tại sao tôi phải làm theo lời cô nói? Ai là anh Thiên của cô? Của tôi cơ mà"
Vương Nghi tức đỏ bừng mặt, dậm chân tại chỗ. Vẻ dịu dàng yếu đuối nhu mì thường ngày đã biến mất dạng, giờ đây vẻ mặt cô ta vặn vẹo vô cùng xấu xí.
-"Cô nhường lại anh Thiên cho tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô"
Vương Nghi nói một tràng, dùng lời lẽ của thiên kim nhà giàu ra nói chuyện với Bella. Chỉ là, Bella hầu như đang xem cô ta như một trò vui, thoải mái đùa cợt.
-"Ha ha ha! Vậy sao? Tưởng chuyện gì to tát đâu, chỉ là một người đàn ông thôi mà. Hừ! Không sao, tôi tìm người khác là được. Chỉ là hơi tức cười, hóa ra Vương Nghi tiểu thư cao quý đây lại thèm khát đồ bỏ đi của tôi như vậy. Thật là vinh hạnh. Ha ha ha"
Vương Nghi vốn định ra oai với Bella, nhưng không ngờ cô vốn không vì chuyện này mà để tâm.
Có người phụ nữ lại coi Tào Dịch Thiên là đồ bỏ đi?
-"Vương Nghi tiểu thư cao quý à! Nói cho cô biết, là Tào gia ban đầu đem Tào Dịch Thiên cho không tôi, tôi còn không thèm lấy đó. Chẳng qua là người ta nài nỉ quá, tôi không lấy không được. Nếu cô thèm khát như vậy, xin mời cứ tự nhiên!"
Tào Dịch Thiên vểnh tai từ đằng xa lặng người lắng nghe. Vừa buồn cười vừa tức giận, không khỏi há hốc mồm nhìn người phụ nữ ấy.
Đồ bỏ đi?
Cho không?
Không thèm lấy?
Biểu cảm của anh đủ muôn hình vạn trạng, âm thầm ghi hận. Người phụ nữ đáng chết!
Vương Nghi lấy ra một tờ chi phiếu trị giá mấy trăm ngàn đô la đưa cho Bella.
-"Cô đang giỡn mặt với tôi phải không?". Nhìn thấy tấm chi phiếu, Bella đanh mặt lại. Mấy đồng bạc lẻ đó mà muốn ra giá với cô sao? Cô ta đang hạ thấp giá trị con người của cô à?
Vương Nghi tức giận không thể kiềm chế, cô ta cầm lấy ly rượu vang đỏ trên bàn hất về phía Bella.
Cô thân thủ nhanh nhẹn, nhanh chóng né được. Ngược lại còn nắm thế chủ động, cô vội gạc chân một cái, lập tức khiến Vương Nghi ngã sầm xuống mặt đất.
Ha ha ha!
Bella đứng cười nắc nẻ thu hút mọi người xung quanh, còn Vương Nghi vừa giận vừa xấu hổ. Từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám đối xử với cô ta như thế.
Vương Nghi nghiến răng, một lòng muốn dội cho bằng được Bella. Lần này cô không né tránh, mà một lực đẩy mạnh một phát, Vương Nghi té nhào trên bàn thức ăn đầy ắp.
Đầu tóc cô ta rũ rượu, quần áo ướt đến thảm thương.
Vương Trừng Thiệp chống gậy lom khom đi đến chỗ cháu gái.
-"Ông nội! Cô ta bắt nạt con"
Vương Trừng Thiệp liếc mắt nhìn Bella, rồi bỗng nhiên trợn tròn thật lớn, ông ta hít thở không thông.
Giống quá! Con nhóc đó tại sao lại có ngoại hình giống Christian Drew Grey như vậy?
Tào Dịch Thiên vội vã đi lại chỗ của Bella, hỏi thăm cô.
-"Thiên! Hai ông cháu đó ức hiếp em"
Có quỷ mới ức hiếp được em!
Tào Dịch Thiên nghĩ thầm trong đầu. Kẻ có bản lĩnh ức hiếp người ta chỉ có em mà thôi. Sao em không nghĩ coi mình là đang làm gì người ta?
-"Vương Nghi tiểu thư! Cô nên học cách kiềm chế bản tính của mình lại, kẻo lại làm bị thương An Lăng của tôi"
Vương Trừng Thiệp lên tiếng nhắc nhở, dù gì thì đây cũng là tiệc lớn, ảnh hưởng đến bộ mặt của Vương Thị. Hơn nữa con nhóc đó trông có vẻ là người của Tào Dịch Thiên, không thể chọc vào.
-"Người đâu! Mau đưa tiểu thư đi thay quần áo"
Nào ngờ sau khi thay quần áo xong, Vương Nghi lại tiếp tục tìm đến kiếm chuyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]