12
Tôi học xong chữ cuối cùng, chẳng bao lâu sau, chị Nguyệt Mi qua đời.
Trước khi chị ra đi, tôi hầu hạ chị đi vệ sinh, lau rửa cơ thể cho chị.
Sau đó chị đưa cho tôi một miếng ngọc bội.
“Mục đích của em đã đạt được rồi.”
Tôi kinh ngạc nhìn chị.
Chị Nguyệt Mi cười: “Em tiếp cận chị là để học chữ học tính toán, em bó chân để giúp chị kéo dài sự sống là để đổi lấy sự chân thành của chị.”
“Để chị giao miếng ngọc bội gia truyền này cho em, không phải sao?”
“Em đều biết hết.”
Chị Nguyệt Mi xoa mặt tôi: “Hầu như tất cả mọi người trong Đồng Hỉ Viện đều nghĩ em là một người tốt đến mức ngốc nghếch, ngay cả Hương Nguyệt, kẻ bị em giành mất cơ hội, khi nhắc đến em cũng phải vừa không phục vừa khen ngợi.”
“Thực ra em quả thật là người tốt, nhưng em chưa bao giờ thực sự làm việc thiện một cách mù quáng.”
“Ngọc Liên, hãy giữ gìn miếng ngọc bội này cẩn thận. Chị đợi không được anh trai chị nữa rồi, em hãy thay chị đợi.”
Miếng ngọc bội trong tay có chút nóng bỏng. Nếu tôi thật sự là một người tốt, tôi đã không tính toán với Nguyệt Mi, tính toán với Bảo Trân.
Tôi khép mắt chị Nguyệt Mi lại.
Đến lúc c.h.ế.t, chị vẫn không hề hay biết, việc chị bị nhiễm bệnh là do tôi nhúng tay vào.
Mẹ tôi (Bà chủ) bám vào các cô gái để hút máu, xây dựng nên cơ nghiệp to lớn này.
Là con gái của bà, dã tâm của tôi còn lớn hơn, cũng lạnh lùng hơn, và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-dung-nu-xuyen-khong-tu-ky-vien-ta-lam-nu-de/5003690/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.