-Đau... nhẹ thôi...
Trong phòng vương vấn những nụ hôn, những tiếng rên rỉ đứt quãng. Quần áo sộc sệch, hương vị hoan lạc lan tràn. Cậu chủ ôm lấy cô hầu nhỏ, làm một chỗ dựa cho cô tựa người vào. Cái nơi ẩm ướt nhỏ bé ấy của cô hầu vẫn thế, vẫn ôm khít lấy nơi đó của cậu thật chặt. Tình yêu và nhớ nhung của 2 người trong 3 năm xa cách tạo thành ham muốn, thành những tiếng thở dốc ngọt ngào. Hoà làm một là phương pháp tốt nhất để biểu hiện sự kích động, niềm hạnh phúc của họ khi gặp lại.
Khi công việc để bày tỏ sự nhớ nhung đã xong, cô hầu nhỏ mệt nhoài vô lực tựa vào người cậu chủ. Cậu chủ dường như vẫn chưa hết "nhớ", cậu nâng cằm cô lên hôn một cái thật sâu, nhay nghiến môi cô một hồi rồi mới buông ra.
Chỉnh tề lại quần áo cho cô hầu, cậu chủ không biết nên mở miệng nói gì tiếp theo. Nói "xin lỗi vì đã để em đi"? "Xin lỗi vì để em một mình trong 3 năm qua"? "Xin lỗi vì tôi không chịu trách nhiệm"? Hay là "Xin lỗi vì để em giặt ga"? Còn đang miên man trong suy nghĩ của mình, cậu chủ đã bị cô hầu thốt ra một câu làm suy sụp:
-Cậu chủ... cứ quên em đi là tốt nhất.
Tiệp Bảo sa sẩm mặt mày, cầm vai Lam lắc mạnh:
-Tại sao tôi phải quên? Em có biết tôi tìm em khổ đến thế nào không?
Đến khi gặp được hình bóng quen thuộc này rồi, cô vẫn còn không nhận ra cậu, chạy đi mất.
-Chúng ta không thể nào!!
Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-dung-co-hau-nho/74705/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.