Đôi mắt chớp chớp tỏ vẻ ngây thơ vô số tội. Đôi má phấn nộm, cái miệng chu chu mấp máy nói:
"Hôm trước em cùng ba ba xem tivi, trong đó nói 'nam nữ thụ thụ bất thân' anh hiểu không? lần trước em còn chưa có hôn anh nhé, chỉ có anh hôn em thôi. Không gọi cưỡng hôn là gì?" Cô phụng phịu trả lời.
Anh còn chưa kịp trả lời, bỗng nước từ đâu rơi xuống, một giọt hai giọt càng ngày càng nhiều. Mấy đứa trẻ thì thích thú, nhưng phụ huynh lại cực kỳ lo lắng. Bỗng có tiếng gọi nó: "Gà tre, mau về thôi con, mưa rồi, nhanh không sẽ mắc mưa ấy." Gà tre là biệt danh ở nhà của cô, vì nuôi cô hoài vẫn không lớn, nên ông bà bảo gọi vậy cho dễ nuôi. Cô dạ vâng rồi vội chạy đi mất.
Một người phụ nữ, đứng đó đón cô ngay của chỗ lên xuống của nhà hơi rồi vội vàng ẵm cô chạy đi mất. Cậu nhìn theo đến khi bóng dáng cô mất hút trong đám người đông đút. Đang phiêu du chốn thần tiên, hồn cậu đã bị gọi về với hiện tại
"Cậu chủ mau về thôi, mưa rồi, không nhanh bị ướt sẽ cảm lạnh đấy." Cậu ngoan ngoãn leo xuống, nhưng không đến chỗ bão mẫu, mà đi đến hướng lúc nãy cô đi, cuối xuống nhặt lên một chiếc giày màu đỏ xinh xắn. Đó là chiếc giày của Hân Hân, lúc nãy chạy vội làm rời mất. Cậu nhìn chăm chú rồi cười vui vẻ về phía bảo mẫu, vừa đi vừa cười ngây ngô lẩm bẩm nói chỉ mình nghe được 'cô bé lọ lem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-dinh-menh/3435294/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.