Dưới ánh mặt trời, đôi mắt gần như trong suốt kia phản chiếu bóng nàng, trong veo mà thuần túy. Frigg phải thừa nhận, bản thân mình không nỡ xuống tay với trẻ con. Thế nhưng cùng lúc đó, nàng nhận ra nó đang nói ngôn ngữ của Thần tộc, liền hỏi: “Em là Thần tộc?”.
Thằng bé tóc đỏ gật đầu.
“Vậy sao em lại ở đây?”
“Cha không cần em nữa.”
Frigg đột nhiên thấy lòng chua xót. Thằng bé này cũng gặp phải chuyện giống hệt mình, hơn nữa tuổi lại còn quá nhỏ. Nàng ngồi xuống, nhìn vào mắt nó: “Tên em là gì?”.
“Loki.”
Mắt thằng bé này đúng là to thật, nếu mở to hết cỡ thì mắt nó chiếm mất gần nửa cái mặt rồi.
“Loki, em biết cha em ở tộc nào không?”
Loki suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
“Vậy chị đưa em về Vanaheim, giúp em tìm cha, được không nào?”
“Dạ vâng!”, Loki lập tức gật đầu: “Để em lấy đồ đã”.
Sau đó nó xoay người, ngồi thụp xuống nhặt mấy món đồ chơi trên đất, nhét vào ngực áo, nhưng bị rớt ra, nó nhét lại rồi lại rớt… Cuối cùng ba nàng thị nữ phải tới giúp nó một tay.
Đúng lúc này, Frigg phát hiện ra một chuyện.
Nhìn nghiêng một người trưởng thành từ đằng sau, nếu là một người có gương mặt đẹp, vậy thì phần đa là có thể thấy được chóp mũi cao thẳng, cùng gương mặt với đường cong đầy tinh tế - nhất là khi nở nụ cười.
Thế nhưng nhìn nghiêng Loki từ phía sau, lại chẳng thấy mũi đâu, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-chuc-phuc-cua-odin/1988234/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.