ì thực anh rất giống bố anh, đôi mắt đẹplại thừa hưởng từ mẹ. Tôi trộm nhìn hai ông bà đang ở trong phòng ăn với vẻ mặt không chút biểu tình.Phòng ăn có thêm ba người, nhưng lại yêntĩnh đến phát sợ. Tôi cảm thấy cảm giác bất an và mất tự nhiên càng ngày càng mạnh mẽ, mạnh đến nỗi chân tôi bắt đầu nhũn ra. Vốn từ bé mẹ giànhà chúng tôi đã dạy tôi gặp người khác phải chào, nhưng tôi lúc này cứmấp máy môi mãi một câu cũng không thốt được.
Cảnh tượng trang nghiêm này không phù hợp lắm với đứa không hiểu quy tắc như tôi, tôi nghĩ vậy.
“Bố, mẹ, chào buổi sáng.” Anh kéo tôi ngồi xuống. “Phiên Nhiên là bạn con.”
Tôi cố mỉm cười gật đầu với hai người, cái câu “chào bác trai bác gái” vẫn không sao nói nên lời.
“Ừ. Hôm nay có khỏe không?” Bố anh múc một thìa cháo trắng từ tốn đưa lên miệng. Tôi thấy mình như vô hình.
“Tốt lắm ạ!” Không ngờ anh cũng tiếc lờinhư vàng, không biết ngày thường họ sống cùng nhau thế nào nữa. Tôi cúiđầu lén đưa mắt đánh giá cái gia đình kì cục này.
“Lâm tiểu thư?”
“Dạ?!” Tôi nuốt ực thìa cháo mới đưa lênmiệng, cố nặn ra nụ cười lễ phép và khiêm tốn, quay đầu sang phía ngọnnguồn của tiếng nói — mẹ anh.
“Lâm tiểu thư làm nghề gì vậy?” Bạch phunhân nở nụ cười cực kì chừng mực, thế nhưng cũng rất xa cách, lại càngkhông chút nhiệt tình.
“Cháu … thất nghiệp ạ.” Tôi nghĩ mãi, hình như cũng chỉ có thể đáp thế này.
“Thất nghiệp?” Bà khẽ nhíu mày. “Bố mẹ cháu làm nghề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-chia-tay-ngay-1-thang-4/41190/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.