Ngày đầu tiên Nghiêm Duệ là bạn ngồi bàn sau, hưng phấn.
Ngày thứ hai Nghiêm Duệ là bạn ngồi bàn sau, vẫn hưng phấn.
Ngày thứ ba thứ tư thứ năm, vẫn không có gì thay đổi.
Trước khi đi ngủ buổi tối đã mong chờ sáng ngày mai đi học được gặp người ta, sáng sớm mở mắt ra thậm chí không hề rề rà, chỉ muốn nhảy dựng lên rồi chạy như bay đến trường, không muốn lỡ một giây một phút nào cả.
Má, ban đầu còn tưởng chỉ hào hứng hai hôm là được rồi.
Sau khi tan giờ tự học mỗi tối, Dương Trúc tạm biệt Nghiêm Duệ xong là sẽ bắt đầu kiểm điểm lại bản thân.
Sao cậu có thể mất tiền đồ như vậy chứ, cho dù có là học sinh tiểu học được ngồi cùng chỗ với bạn thân thì cũng chẳng vui lâu như cậu. Đằng này còn hơn một tuần lễ trôi qua rồi, chỉ mới nghĩ đến việc Nghiêm Duệ ngồi phía sau mình là suốt buổi học cậu sẽ không buồn ngủ, sức mạnh tinh thần đạt trăm phần trăm, có thể nói là phấn khích.
Rõ ràng cùng học tập một chỗ không có gì thay đổi, suy cho cùng cuộc sống của học sinh cấp ba vừa nghèo vừa mệt vừa vô vị như thế đấy, nhưng chỗ ngồi được thay đổi khiến cậu cảm giác cả thế giới không giống vậy nữa. Cậu không thể mọc mắt sau đầu, nhìn lén từng hành động của Nghiêm Duệ, cũng không thể vì ngồi gần nhất với Nghiêm Duệ rồi mà nói thêm được vài câu với anh. Rốt cuộc sức mạnh gì khiến cậu đắc ý như thế chứ, lâu lắm rồi mà vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-an-noi-cuc-suc/337231/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.