Thật ra Dương Trúc không phải người thích khóc, khóc là yếu kém, là bất lực, dù cậu có khóc đến vành mắt cay xè hay gào đến khàn cả giọng thì cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng thay đổi được gì cả. Nhưng vừa nhìn thấy Nghiêm Duệ, tuyến lệ của cậu đã mất kiểm soát trong nháy mắt, chất lỏng tiết ra ồ ạt, tầm mắt mơ hồ đã cướp mất khả năng nói chuyện của cậu. Cậu muốn gọi tên Nghiêm Duệ, nhưng mở miệng là nghẹn ngào, một câu bình thường cũng không thể thốt lên nổi.
Dương Trúc túm lấy áo Nghiêm Duệ, há miệng khóc không thành tiếng, vất vả lắm mới bật ra được, "Vì sao cậu..."
Nghiêm Duệ nói: "Cậu không trả lời điện thoại nên tôi tới tìm cậu."
Mọi sự sốt sắng và ngột ngạt trong lòng Dương Trúc như bị biến chất trong phút chốc, sự thay đổi như thể bành trướng ngập tràn trong suy nghĩ của cậu. Cậu ngẩng phắt đầu lên, thấy nhìn không rõ mặt Nghiêm Duệ nên dùng tay áo hung hăng lau nước mắt, lau mạnh đến nỗi nhức nhối cả phần da xung quanh mắt. Ngực cũng ứ đầy, thậm chí còn lan ra các ống dẫn trong cơ thể dâng lên tận cổ họng, sắp sửa tràn ra cả ngoài. Cậu lại mở miệng, phát ra tiếng khóc.
Bây giờ cậu mới hiểu, mình cảm thấy tủi thân.
Dương Trúc không quan tâm mình khóc lớn thành tiếng nữa, nước mắt cũng không lau tiếp, khóc tới nỗi bả vai trập trùng kịch liệt, yết hầu sắp nghẹt thở. Nghiêm Duệ nhìn nhưng cũng không thấy hoảng loạn gì cả, tay đẩy cửa vào trong, Dương Trúc lại túm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-an-noi-cuc-suc/337227/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.