Dương Trúc bị bạn cùng bàn của Nghiêm Duệ đâm chọc vài câu, trái lại còn táo tợn hơn, đến thường xuyên hơn, gần như trưa hôm nào cậu cũng gọi Nghiêm Duệ cùng đi ăn.
Một ngày, hai ngày, ba ngày,... hôm nào cũng như vậy. Dương Trúc cứ như chiếm đoạt trắng trợn, ngày nào cũng theo dõi Nghiêm Duệ chằm chặp, cứ như anh chỉ có thể thuộc về cậu, chỉ dành thời gian cho cậu, một giây cũng không muốn chia cho người khác.
Thỉnh thoảng cậu còn ngâm nga như thể diễu võ giương oai, cứ như đang khoe khoang, người này chỉ ăn cơm với tui, không chơi với mấy người đâu.
Bạn cùng bàn của Nghiêm Duệ thấy hành vi trẻ con này thì khịt mũi coi thường, "Cậu ta mấy tuổi rồi, sao đi ăn với cậu một bữa thôi mà cứ làm như tôi bị thiệt thòi lắm ấy?"
Nghiêm Duệ không bình luận.
Nguyên nhân nảy sinh trạng thái cô độc thế này thường không nằm ngoài hai khả năng, người chủ động tách biệt khỏi đám đông và người bị đám đông bài xích. Chỉ là với tình hình hiện tại của Dương Trúc mà nói, có lẽ có cả hai nguyên nhân trên, có điều yếu tố sau nhiều hơn một chút.
Một người càng như vậy thì càng ao ước được tuyên thệ chủ quyền với người mình không dễ gì mới thân thiết được. Anh ngầm đồng ý sự giành giật trực tiếp vừa ngốc nghếch vừa táo bạo này của Dương Trúc, dành hết thời gian của bản thân để thỏa mãn nhu cầu cảm xúc và cảm giác an toàn cho cậu.
Ngày thứ tư, Dương Trúc chợt nói: "Trưa nay tôi có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-an-noi-cuc-suc/337216/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.