Chương trước
Chương sau
Bên Dương Trúc yên tĩnh hồi lâu.
Cậu trợn mắt há mồm, tuyệt đối không thể nào ngờ được Nghiêm Duệ lại vì lý do như thế mà kêu bận không đi được.
Nghiêm Duệ hỏi: "Cậu còn việc gì không?"
Bụng Dương Trúc kêu lên. Tan học xong là cậu về nhà tắm rửa thay quần áo rồi chạy tới đây ngay, thực hiện các hành động khẩn trương tột độ liên tùng tục, vận động nặng như thế đương nhiên là đói bụng rồi.
Trong nháy mắt lửa chạy lên não, cậu quát to: "Cậu bị điên à? Không tìm được lý do nào hay hơn sao?!"
Khẩu khí Nghiêm Duệ lạnh đi, "Cậu chú ý cách nói năng đi."
Dương Trúc giận tới mức vòng đi vòng lại tại chỗ, "Nói thẳng ra không phải tốt hơn sao? Cậu, mẹ nó cậu..." Không biết sự ấm ức ở đâu ra ứ đầy trong tim khiến cậu không thốt lên thành lời.
Bị từ chối bằng một lý do hết sức qua loa này, còn chẳng phải coi cậu thành đồ thiểu năng mà bỡn cợt sao?!
Dương Trúc đứng ở cửa nhà hàng, người phục vụ ở bên cạnh đang trong tình thế khó xử, không biết có nên tiến tới chào hỏi khách không. Nghiêm Duệ ở đầu bên kia điện thoại cũng không nói gì nữa, chỉ qua mấy giây, bên kia vang lên giọng nói: "Tiểu Duệ, con đang gọi điện với ai vậy?"
Giọng Nghiêm Duệ hơi xa đi, anh đáp: "Bạn ạ, con gọi xong rồi."
Sau đó cuộc gọi kết thúc.
Người phục vụ do dự hỏi: "Bạn khách này, bạn có muốn dùng bữa nữa không?"
Dương Trúc quay đầu bước đi, châm giẫm trên đất giống như giẫm lên hài cốt của kẻ thù, ăn bụng tức no rồi, nào có tâm tình mà thưởng thức đồ ăn nữa!
Lúc đến vốn dĩ cậu còn hơi chờ mong, lúc về thì mặt mũi lại khó đăm đăm, cậu vào nhà rồi lên thẳng phòng, khóa cửa lại.
Nằm trên giường cũng không có gì mà làm, chỉ không ngừng thấy buồn bực khó chịu. Một lát sau, đến giờ cả nhà ăn cơm, Dương Trúc nghe thấy dì giúp việc lên gõ cửa, "Tiểu Trúc, cháu ăn cơm tối chưa?"
Cậu nói: "Cháu không ăn đâu!"
Dì giúp việc lại gõ cửa thêm vài lần khuyên nhủ, chưa khuyên được câu nào thì lại nghe thấy giọng của Dương Mai, "Kệ anh ấy đi, không ăn thì thôi, sao phải chịu nghe ổng xả giận làm gì?"
Dương Trúc nằm trong căn phòng tối om, không bật đèn. Cậu lau mặt một cái thật mạnh, xóa sạch dấu vết ẩm ướt trên mắt, khịt mũi, trong lòng chỉ muốn xả giận. Trong không gian tối như hũ nút, cậu lấy điện thoại ra nhanh chóng đánh chữ.
Khi phim truyền hình đang phát sóng đến cảnh hài hước, điện thoại của Nghiêm Duệ rung lên. Anh mở ra xem, đập vào mắt là hàng loạt lời thô tục "Khốn kiếp, tên lừa đảo chết tiệt, tôi ghét cậu".
Chỉ đọc ba từ này thôi là anh thoát ngay ra khỏi giao diện, chặn luôn dãy số gửi tin nhắn này đến, ngẩng đầu xem ti vi. Mẹ ở bên cạnh anh đã cười ngả nghiêng, cười tới mức suýt chút nữa thở không ra hơi. Anh bình tĩnh cầm ly nước lên, nụ cười dừng lại trong vài giây ngắn ngủi.
Dương Trúc chửi một tin xong, mãi không thấy tiếp tục nữa, lại vùi đầu vào chăn mà cọ cọ.
Khốn kiếp, bình tĩnh thế cơ à, dựa vào cái gì chứ?
Cậu vắt hết cả óc mới viết được ra mấy câu chửi đó, thầm nghĩ, chắc Nghiêm Duệ đọc xong mấy câu đó cũng thấy khó chịu lắm.
Nếu như anh nhắn tin chửi lại cậu thì hay quá.
Dương Trúc ôm đầu, giống như tự ngược mà trùm chăn tới mức thở không nổi nữa. Nếu như Nghiêm Duệ đánh trả và chửi to cậu một trận không nể mặt mũi, vậy sau này cậu sẽ không chủ động bám lấy anh nữa.
Ngay từ ban đầu đã rất kỳ lạ rồi, tại sao cậu luôn muốn nói chuyện với Nghiêm Duệ, tên kia không giống người gì hết, y chang một tảng băng khó chơi.
Dương Trúc cắn răng, tiếng răng mài vào nhau nghe rất khó chịu. Trong chốc lát, cậu bỗng xoay người ngồi dậy, cầm điện thoại di động lên.
Ánh sáng lạnh hắt ra từ màn hình điện thoại trong không gian đen kịt hơi gây chói mắt. Cậu giống như bị ma nhập, nhìn tin nhắn mà mình gửi đi, đột nhiên cảm thấy những con chữ ấy rất ngứa mắt.
Không hiểu sao trong lòng cực kỳ hoảng loạn. Cậu hối hận rồi!
Dương Trúc như uống lộn thuốc, soạn một tin "Gửi nhầm người" rồi nhấn gửi đi.
Một dấu chấm than màu đỏ hiển thị bên cạnh khung tin nhắn, không gửi được. Dương Trúc chửi một tiếng "Mẹ kiếp", sao tự dưng tín hiệu lại không tốt vào lúc này chứ, cậu lại nhấn gửi đi một lần nữa, nhưng dấu chấm than quay tròn một vòng rồi lại xuất hiện.
Trong bóng tối, Dương Trúc trì trệ nhận ra, Nghiêm Duệ đã đọc được tin nhắn, cũng đã chặn luôn cậu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.