Bên Dương Trúc yên tĩnh hồi lâu.
Cậu trợn mắt há mồm, tuyệt đối không thể nào ngờ được Nghiêm Duệ lại vì lý do như thế mà kêu bận không đi được.
Nghiêm Duệ hỏi: "Cậu còn việc gì không?"
Bụng Dương Trúc kêu lên. Tan học xong là cậu về nhà tắm rửa thay quần áo rồi chạy tới đây ngay, thực hiện các hành động khẩn trương tột độ liên tùng tục, vận động nặng như thế đương nhiên là đói bụng rồi.
Trong nháy mắt lửa chạy lên não, cậu quát to: "Cậu bị điên à? Không tìm được lý do nào hay hơn sao?!"
Khẩu khí Nghiêm Duệ lạnh đi, "Cậu chú ý cách nói năng đi."
Dương Trúc giận tới mức vòng đi vòng lại tại chỗ, "Nói thẳng ra không phải tốt hơn sao? Cậu, mẹ nó cậu..." Không biết sự ấm ức ở đâu ra ứ đầy trong tim khiến cậu không thốt lên thành lời.
Bị từ chối bằng một lý do hết sức qua loa này, còn chẳng phải coi cậu thành đồ thiểu năng mà bỡn cợt sao?!
Dương Trúc đứng ở cửa nhà hàng, người phục vụ ở bên cạnh đang trong tình thế khó xử, không biết có nên tiến tới chào hỏi khách không. Nghiêm Duệ ở đầu bên kia điện thoại cũng không nói gì nữa, chỉ qua mấy giây, bên kia vang lên giọng nói: "Tiểu Duệ, con đang gọi điện với ai vậy?"
Giọng Nghiêm Duệ hơi xa đi, anh đáp: "Bạn ạ, con gọi xong rồi."
Sau đó cuộc gọi kết thúc.
Người phục vụ do dự hỏi: "Bạn khách này, bạn có muốn dùng bữa nữa không?"
Dương Trúc quay đầu bước đi, châm giẫm trên đất giống như giẫm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-an-noi-cuc-suc/337209/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.