Minh Ngọc đi theo Năm Sẹo về nhà ông ta. Một căn nhà tre lợp lá như bao căn nhà khác trong làng. Bọn họ không vào nhà nhưng ở ngoài vườn. Năm Sẹo mang ra dụng cụ làm nỏ rồi xếp chúng gọn gàng dưới đất.
Hai người kiếm một bóng râm, ngồi bệt xuống đất, bắt tay làm nỏ.
Từ nhỏ, Minh Ngọc đã tập luyện thiện xạ, bắn súng, bắn cung, bắn nỏ cái nào cô cũng từng sử dụng, và cô cũng rất có khiếu. Hồi kỳ thi vào học viện, cô đã trổ tài, từ xa, một phát búng viên sỏi trúng ngay con dao găm của thằng gây rối muốn đâm Thiện Hùng!
Mặc dù cô thông thạo việc săn bắn, nhưng việc chế tạo nỏ thì cô chưa bao giờ làm. Ở thời hiện đại, cô đâu cần phải tốn công làm mấy thứ này. Muốn gì, đi ra tiệm mua đều có hết! Cho nên, làm nỏ đối với cô là một điều thật mới mẻ, cô thấy rất hưng phấn.
“Làm nỏ là cả một công trình nghệ thuật.” Năm Sẹo tay cầm khúc tre, miệng chậm rãi giải thích.
Minh Ngọc gật gù đồng ý, hai tai vểnh lên, chú ý lắng nghe, học hỏi.
“Đâu tiên là làm cánh nỏ. Cánh nỏ là phần quan trọng nhất của cái nỏ. Cánh nỏ mà yếu, cong hay méo sẽ làm cái nỏ mất đi hiệu lực của nó!”
Năm Sẹo cẩn thẩn đẽo khúc tre thành cánh nỏ, rồi đặt nó sang một bên.
“Sau đó là gọt thân nỏ, phải gọt cho cân đối, thì nỏ mới có thể bắn chính xác!”
Năm Sẹo tỉ mỉ gọt gọt, mài mài thân tre, rồi ông lấy tay vuốt vuốt nó, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-xoay-thoi-gian/2524918/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.