“Vớ vẩn!”
Vương Lệnh nhìn chằm chằm Bình Dục đang đứng trước miếu, trong mắt gần như có thể phun lửa.
Lát sau lão quay lại bình tĩnh nói với hoàng đế: “Hoàng Thượng, thần ở bên ngài hầu hạ đã nhiều năm, thủy chung như một. Thần là dạng người gì bệ hạ là người rõ nhất…… Bình Dục và đồng bọn vì kéo dài thời gian mà phát rồ bịa ra lời nói dối đến bực này, quả là buồn cười đến cực điểm. Hoàng Thượng chớ nên bị lời hoa ngôn xảo ngữ của bọn chúng lừa mà rơi vào gian kế rồi lỡ mất cơ hội tốt tiêu diệt phản loạn ——”
Bình Dục ở bên kia nghe thấy từng chữ thì cười lạnh một tiếng. Sau đó hắn nghiêng mặt đi nhìn cây đuốc mà đám Lý Mân đang cầm trên tay sau đó gật đầu, cao giọng nói: “Ngôi miếu cổ này là do Thát Tử xây nên, đối với con cháu người Hán chúng ta chỉ là thứ rác rưởi, vậy không bằng dùng một mồi lửa đốt luôn cho rồi!”
Đám Lý Mân nghe thấy thế thì lập tức làm bộ xoay người đi vào trong. Gân xanh trên trán Vương Lệnh đột nhiên gồ lên, tình trạng của lão quả khiến người ta sợ hãi. Xoát một tiếng, một tia sáng chói mắt lóe lên, lão đã rút trường kiếm bên hông ra.
Sau đó lão mắng đám võ tướng vẫn án binh bất động bên cạnh: “Các ngươi còn ngơ ngẩn cái gì? Nếu còn dám chậm trễ thì đại quân của Thản Bố sẽ nhanh chóng tìm được đám người Bình Dục. Chẳng lẽ các ngươi trơ mắt nhìn hoàng thượng bị đám phản quân này bắt đi ư?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loc-mon-ca/1806352/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.