Chương trước
Chương sau
Đôi mắt Phó Lan Nha sáng rực, trong lòng âm thầm tự nhủ mà hồn nhiên không hề để ý đến Tần Yến Thù đang đứng bên cạnh đánh giá nàng. Vừa rồi hắn chỉ liếc mắt một cái đã thấy hết biểu tình của nàng và Bình Dục, nghi hoặc trước đây càng trở nên rõ ràng hơn. Lòng hắn thẫn thờ đến mức không có chút sức nào, sắc mặt cũng ảm đạm thấy rõ.
Trước đó hắn đã sớm phát hiện tâm tư của Bình Dục với Phó Lan Nha không bình thường, nhưng hắn vẫn lạc quan. Hắn cảm thấy dù như vậy thì Bình Dục vẫn là kẻ quyền cao chức trọng, lại là công tử nhà hầu gia nên chưa chắc chịu hứa hẹn vị trí chính thê cho Phó Lan Nha. Mà lấy tính tình của Phó Lan Nha thì sao nàng chịu tủi thân làm thiếp của Bình Dục được?
Chính vì vậy mà hắn luôn cho rằng bất kể thái đô của Bình Dục với Phó Lan Nha thế nào thì cuối cùng cũng chỉ có một bên nhiệt tình, còn Phó tiểu thư sẽ không hề đáp lại tên kia. Ai ngờ trải qua chuyện hôm nay hắn lại ngoài ý muốn phát hiện ra ánh mắt Phó Lan Nha nhìn về phía Bình Dục rõ ràng chứa đầy thương tiếc và ái mộ. Lúc ấy hắn thấy ngực mình như bị một cây búa đánh trúng, buồn khổ đến không thể nào chịu được.
Tần Dũng thoáng nhìn biểu tình của em trai, trong lòng thầm than một tiếng. Trước giờ Yến Thù đều để ý đến Phó tiểu thư, trải qua đêm nay không khó để nhận ra Bình Dục và Phó tiểu thư đã là lưỡng tình tương duyệt. Nhưng đây cũng không phải chuyện xấu, em nàng càng biết sớm càng tốt, như vậy có thể kịp thời bứt ra. Lúc này khó có thể tránh khỏi mất mát nhưng còn hơn ngơ ngẩn không biết gì, cuối cùng hãm sâu vào vũng lầy.
Ba người có tâm sự khác nhau nên không khí cứ thế trầm mặc, chẳng ai có hứng thú mở miệng nói chuyện.
Lúc Tần Yến Thù chuẩn bị rời khỏi phòng khách thì bỗng nhớ tới một chuyện. Hắn cảm thấy chuyện này rất quan trọng, không thể không tạm thời buông tâm tư với Phó Lan Nha để nói với chị gái và Lý Do Kiệm lúc này cũng đang yên lặng: “Đúng rồi, có chuyện ta cảm thấy rất kỳ quái nên đã sớm muốn nói với mọi người.”
Tần Dũng và Lý Do Kiệm đều nhìn hắn hỏi, “Chuyện gì?”
“Lần trước ta trúng độc được Phó tiểu thư cho thuốc giải độc.” Tần Yến Thù nói, “Sau đó ta thấy nội lực của mình tiến bộ không ít. Mới đầu ta cho rằng đó là bởi vì ta đã đột phá được tầng thứ 9 trong tâm pháp của Tần Môn nhưng ta hỏi đại tỷ thì lúc trước tỷ ấy cũng không chứng kiến nội lực tăng nhanh như thế bao giờ. Vì thế ta cũng có chút hồ đồ, mãi tới hôm nay ta mới hiểu lúc trước ta nghĩ sai rồi.”
Tần Dũng nghi hoặc hỏi: “Đệ giải thích xem nào.”
Tần Yến Thù ngẩng đầu nhìn bóng dáng Phó Lan Nha sau đó than nhẹ một tiếng nói: “Tối nay ta giao thủ với Kim Như Khuê đã từng nhìn thấy mũi dao trên giày tên kia cắt qua tay Bình đại nhân. Ta vốn định nhắc nhở hắn nhưng ai ngờ chưa kịp lên tiếng thì Bình đại nhân đã mang Phó tiểu thư chạy đi từ cửa sổ.”
Sắc mặt Tần Dũng trắng bệch, nhất thời lo lắng đến không thể suy nghĩ kỹ đã hỏi, “Bình đại nhân trúng độc ư?”
Lý Do Kiệm đứng ở một bên dùng ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt lo lắng của Tần Dũng. Nếu Bình đại nhân đã trúng độc lại chưa giải được thì sao có thể sinh long hoạt hổ như bây giờ chứ? Đạo lý đơn giản như vậy mà sao A Liễu tỷ lại loạn thế này? Chẳng lẽ vì quan tâm quá nên mới loạn?
Loading...
Tần Yến Thù gật đầu nói: “Ta đuổi theo Kim Như Khuê đến ngoại thư phòng lại không thấy bóng dáng Bình đại nhân và Phó tiểu thư đâu. Mãi đến khi đánh được một lát mới thấy Bình đại nhân xuất hiện. Ta lo lắng Bình đại nhân bị độc phát nên có cẩn thận đánh giá thần sắc hắn nhưng lại phát hiện hắn chẳng hề hấn gì. Với tính tình tàn bạo của Kim Như Khuê thì độc trên lưỡi đao của hắn hẳn phải cực kỳ lợi hại, sao Bình đại nhân lại có thể bình yên vô sự như thế được? Lúc này ta lập tức đoán sở dĩ Bình đại nhân biến mất lâu như thế có lẽ là vì Phó tiểu thư phát hiện hắn trúng độc sau đó cho hắn uống thuốc giải. Đúng như ta đoán, lúc sau đối phó với Kim Như Khuê rõ ràng khinh công của Bình đại nhân đã tiến bộ, không hề thua kém kẻ địch. Thế là ta càng thêm khẳng định hắn đã uống thuốc giải Phó tiểu thư đưa.”
Tần Dũng nghe xong lời này mới thấy yên tâm. Còn Lý Do Kiệm lại nói: “Nhưng thuốc viên của Phó tiểu thư là dùng để giải độc, chẳng nhẽ nó còn có tác dụng gia tăng nội lực ư?”
Ba người đều cảm thấy khó hiểu. Bạch trưởng lão ở phía sau nghe xong, dù chưa lên tiếng nhưng trong đầu lại nhớ tới một chuyện: Năm đó lúc người Nguyên thống trị Trung Nguyên từng vơ vét kỳ trân dị bảo trong thiên hạ dùng để ngao luyện đan dược. Nghe nói có một loại gọi là Xích Vân Đan, là thành quả cao nhất của người Nguyên và là trân dược trong số các loại đan dược. Sau này người Nguyên bị trục xuất, quý tộc Bắc Nguyên tứ tán đào vong trong dân gian, vô ý thất lạc không ít bí tịch trong cung. Từ sau đó bí thuật của Bắc nguyên mới truyền khắp thiên hạ, trong đó có ghi chép về Xích Vân Đan.
Nếu Phó tiểu thư đã là thuốc dẫn thì trong tay có Xích Vân Đan của người Mông Cổ cũng không kỳ quái. Nghe nói dược này tuy có thể giải độc và gia tăng nội lực nhưng vì nguyên liệu chí thuần nên chỉ có tác dụng với nam tử chưa từng khai trai. Điều khiến ông ta khó hiểu là: bang chủ của bọn họ chưa đón dâu nên vẫn còn thân đồng tử thì cũng thôi đi, không ngờ Bình đại nhân cũng là……
Ông ta vừa miên man suy nghĩ vừa thấy cực kỳ vui mừng. Theo ông ta biết thì thược dược bảy màu và tuyết lộc dùng để luyện chế Xích Vân Đan nay đã tuyệt diệt thế nên dù có phương thuốc trong tay thì người đời vẫn không thể chế tạo ra Xích Vân Đan nữa. Thuốc mà Phó tiểu thư có hơn phân nửa chính là mấy viên mà vị Thái Phi của Bắc Nguyên còn giữ. Thuốc này một khi vào cơ thể sẽ như dây leo lan tràn đến khi hoàn toàn thấm vào ngũ tạng lục phủ. Cứ thế ngày qua ngày nó sẽ như mưa xuân lặng lẽ nuôi dưỡng công lực.
Vì dược tính của Xích Vân Đan không dễ khống chế nên khi mới bắt đầu uống người ta sẽ thường xuyên có cảm giác lực bất tòng tâm, chờ sau khi thông hiểu đạo lý thì nội lực mới có thể tăng tiến càng nhiều, cuối cùng tiến lên nấc cao nhất. Vì thế ông ta vội nói việc này với đám người Tần Dũng sau đó cười kết luận: “Chúc mừng bang chủ, Xích Vân Đan chính là kỳ dược, sớm đã tuyệt tích nhân gian, không ngờ tình cờ lại gặp được và bang chủ cũng có thể hưởng dụng. Đây đúng là may mắn của Tần Môn.”
Mấy người Tần Dũng cực kỳ kinh ngạc còn Bạch trưởng lão lại nói nhỏ: “Việc này trăm lợi mà không một hại, trên đường lên kinh, không nói đến những kẻ ùn ùn kéo đến vì Thản Nhi Châu, chỉ nguyên cái tên Vương Đồng Tri kia cũng đã đủ khiến mọi người đau đầu. Mà Vương Đồng Tri lại đang luyện tà thuật của Bắc Nguyên, cái gọi là tương sinh tương khắc nói không chừng chính là Xích Vân Đan chí dương chí thuần này. Có lẽ nó có tác dụng khắc chế tên kia chăng?”
Mấy người Tần Dũng vừa định hỏi tiếp thì đã thấy Vương Thế Chiêu trầm mặt đứng ở cửa nhìn bọn họ. Thế là mọi người đều rùng mình, che miệng, lướt thẳng qua Vương Thế Chiêu sau đó đi vào phòng khách ngồi xuống.
Bên kia Phó Lan Nha đã sớm được dẫn đến một sương phòng nhỏ cạnh phòng khách. Nàng thấy trong phòng có đầy đủ giường màn thì đoán chỗ này dành cho trường hợp khách dự tiệc chiêu đãi uống say có thể nghỉ tạm.
Nàng ngồi xuống giường, yên lặng suy nghĩ. Trong lúc đó Lâm ma ma cũng được Lâm Duy An đưa tới. Chủ tớ hai người gặp nhau thì đương nhiên lại thổn thức một hồi. Có điều trải qua mài giũa một đường này tâm tình Lâm ma ma cũng không hoảng hốt như trước nữa. Bà vội lau nước mắt sau đó nhanh chóng trấn định lại.
Một lát sau có người hầu đến đưa đồ ăn khuya cho hai người. Ăn xong Lâm ma ma khuyên Phó Lan Nha nằm tạm xuống chợp mắt một lát nhưng nàng vẫn nhớ đến việc mọi người họp bàn bên ngoài nên chỉ lặng yên lắc đầu rồi dán đến bên cửa phòng, dựng tai lắng nghe.
Trong phòng khách lúc này chỉ ngẫu nhiên vang lên vài tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, mãi vẫn chưa thấy Bình Dục cất lời. Một lúc lâu sau nàng chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của Bình Dục và Lý Du vang lên ở hành lang. Nàng vội xoay người đi tới bên cửa sổ, lặng lẽ đẩy ra một khe nhỏ và nhìn ra ngoài. Lúc này nàng mới thấy Bình Dục vẫn chưa vào phòng mà đứng bên ngoài bàn bạc với Lý Du.
Chỉ thấy Lý Du nói: “Người đi tới bến đò quay lại báo thì quả nhiên chúng ta đoán không sai, Lâm phu nhân mới vừa ngồi thuyền đến Kim Lăng không lâu. Vừa rồi ta đã cho người tới hộ tống bà ấy vào phủ, lại tự mình kiểm tra chắc chắn lần này không xảy ra sai sót. Nhưng ta không hiểu, việc này cơ mật như thế sao Kim Như Khuê lại có được tin tức? Không nói đến việc hắn có thể nhắm chuẩn thời gian Lâm phu nhân tới Kim Lăng mà ngay cả tướng mạo của bà ta hắn cũng giả được giống như đúc.”
Lý Du nói xong lại lấy ra tấm mặt nạ da người nhặt được trong Tây Khóa Viện rồi giơ lên nhìn kỹ. Bình Dục nghe được động tĩnh phía sau thì biết Phó Lan Nha đang nghe lén. Hắn không tỏ thái độ gì nhưng lúc nhìn cái mặt nạ da người kia biểu tình của hắn vẫn hơi thẹn thùng. Nếu không phải tối nay hắn một lòng muốn cùng Phó Lan Nha thân mật thì sao có thể bỏ qua Kim Như Khuê, còn khiến mọi người trong phủ phải vất vả một phen chứ?
Hắn đón lấy tấm mặt nạ da người kia sau đó nhìn thoáng qua phần viền nhưng lại không thấy thứ keo dính màu đen nên trầm ngâm một lát mới nói: “Huynh có nhớ rõ lần trước chúng ta gặp phải bẫy của Lâm Chi Thành trong cánh rừng ở Nhạc Châu không? Lúc đó ám vệ của chúng ta cũng bị người của Trấn Ma Giáo đánh tráo.”
Lý Du nhướng mày đáp: “Ta đương nhiên nhớ, từ thủ pháp dịch dung của tên kia thì có thể thấy đó đúng là người của Trấn Ma Giáo.” Nói xong hắn lại ngẩn ra kinh ngạc hỏi: “Ý huynh là việc này có liên quan tới Trấn Ma Giáo ư?”
Bình Dục không tỏ ý kiến mà chỉ nói: “Việc Lâm Chi Thành rơi vào tay chúng ta, ngoài Đông Xưởng thì Trấn Ma Giáo và Đặng An Nghi cũng đều biết rõ. Theo tin tức hôm trước ta có được thì Kim Như Khuê ở lâu tại Kim Lăng, những năm gần đây chưa từng rời khỏi Giang Nam. Vậy khả năng lớn là hắn không thể có được tin của Lâm phu nhân nhanh như thế. Hơn phân nửa là có người cố ý tiết lộ tin tức cho hắn, chỉ không biết kẻ kia đến tột cùng là Đông Xưởng hay Trấn Ma Giáo.”
Lý Du nói: “Nếu nói là Đông Xưởng dẫn Kim Như Khuê tới thì phải giải thích thế nào về phản ứng của Vương Thế Chiêu? Cái này không thông rồi. Tối nay là lần đầu tiên Vương Thế Chiêu ra tay giúp chúng ta đối phó với kẻ địch bên ngoài. Còn nữa, mục đích của Đông Xưởng trước giờ đều là túm được người đang giữ Thản Nhi Châu. Kim Như Khuê hành sự kiêu ngạo như thế thì không có khả năng là kẻ chịu ngủ đông 20 năm. Và đương nhiên Đông Xưởng cũng không đến nỗi không biết gì mà đi dẫn dắt một kẻ căn bản trong tay không hề có Thản Nhi Châu. Ta cảm thấy việc này hơi có chút giống với tác phong của Đặng An Nghi. Thằng nhãi kia xưa nay thích dùng thuật vu hồi, nếu quấy cho mọi việc loạn lên thì hắn mới vừa lòng, cũng sẽ tiện ngồi làm ngư ông đắc lợi.”
Bình Dục nhíu mày nói: “Đặng An Nghi mới tới Kim Lăng ngày hôm trước, hai ngày này hắn đều ở tòa nhà cũ của Đặng gia, cũng chưa từng ra ngoài. Hắn có gửi mấy phong thư nhưng toàn là bái thiếp cho quan viên địa phương hoặc cho thân thích của Đặng gia, sao có thể có liên hệ với Kim Như Khuê được?”
Sau khi trầm ngâm một phen hắn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, “Chẳng lẽ là Đặng Văn Oánh?”
Tuy người của hắn ngày đêm bám theo Đặng An Nghi nhưng chẳng có ai theo dõi Đặng Văn Oánh hết. Nếu nàng ta thay anh trai mình truyền tin thì cũng chưa chắc không thể.
Lý Du kinh ngạc hỏi: “Nàng ta ư? Một thiên kim đại tiểu thư nũng nịu như thế vì sao phải thông đồng với nhị ca của mình làm bậy chứ?”
Lúc này, có người của Hồng Chấn Đình phái tới mời Bình Dục và Lý Du nên hai người đành tạm dừng và đi vào phòng khách. Sau khi ngồi xuống, Hồng Chấn Đình cười nói: “Bình đại nhân, không nói gạt ngài, tối nay Văn trang chủ tới đây đúng là muốn cùng ngài thương nghị chuyện tổ chức đại hội võ lâm. Không ngờ vừa tới đã gặp phải ma đầu Kim Như Khuê khiến hứng thú nói chuyện bị phá hết. Giờ coi như cũng tiện, không bằng chúng ta mượn đại hội võ lâm lần này để cùng thương lượng cách đối phó với tên kia.”
Văn Nhất Minh nở nụ cười ấm áp nói, “Bình đại nhân, Lý tướng quân, khó có lúc nhị vị đi ngang qua Kim Lăng, vốn ta nên mở tiệc khoản đãi các vị, ai ngờ bởi vì một lời đồn đãi hơn 20 năm trước mà trốn giang hồ lại nổi sóng. Việc quan trọng nhất bây giờ là đối phó với Kim Như Khuê. Trải qua chuyện tối nay hẳn các vị đã biết bản lĩnh của Kim Như Khuê nên tại hạ có đề nghị này: nhân lúc triển khai đại hội võ lâm, chúng ta thả tin tức giả dẫn dụ Kim Như Khuê tới để mọi người cùng dồn lực bắt hắn.”

“À.” Bình Dục híp híp mắt, rất có hứng thú hỏi, “Tin giả gì vậy?”
Văn Nhất Minh đáp: “Tất nhiên là cố ý thả ra tin Phó tiểu thư có mặt ở võ lâm đại hội. Kim Như Khuê ở Giang Nam làm ác nhiều năm, ta đã sớm có lòng muốn trừ bỏ hắn nhưng kẻ này xảo trá dễ lật lọng, võ công lại cực cao. Khó có lúc hắn chấp nhất với Phó tiểu thư thế này, nếu cho hắn biết nàng ta có mặt ở đó thì hắn sẽ không bỏ qua và đương nhiên sẽ tới.”
Văn Tranh hơi nhẹ nhíu mày còn Bình Dục thì nhìn Văn Nhất Minh một lát rồi bỗng nhiên quay đầu cười cười nhìn Vương Thế Chiêu nói: “Không biết Vương Đồng Tri có ý kiến gì với việc này?”
Vương Thế Chiêu liếc Văn Nhất Minh sau đó cười lạnh nói: “Chủ ý này không ổn. Vạn nhất xảy ra sai lầm gì rồi để Kim Như Khuê bắt được Phó tiểu thư thì chẳng phải chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?”
Bình Dục thấy Vương Thế Chiêu nói ra lời mình muốn nói, rất hợp tâm ý nhưng vẫn giả bộ sờ cằm nói: “Xem ra việc này còn cần phải thương lượng một chút.”
Tần Dũng ngầm hiểu mà nhếch khóe miệng, biết Bình Dục căn bản không muốn để Phó tiểu thư trở thành bia ngắm của võ lâm đại hội nên cố ý dẫn dụ Vương Thế Chiêu nói lời từ chối với cha con Văn thị.
Văn Nhất Minh vẫn cười tươi và nói: “Từ nhỏ Kim Như Khuê đã được tôn chủ đời trước của Chiêu Nguyệt Giáo nuôi, nghe nói trời sinh hắn đã lưỡng tính, lại là kỳ tài võ học hiếm có nên mới được tôn chủ đời trước ưu ái. Sau khi hắn giết hại dưỡng phụ của mình đã vơ vét không ít võ công bí tịch trên đời, hai mươi năm qua cũng luyện được một thân công phu trác tuyệt. Nhìn khắp nơi thì có thể nói hắn chính là thiên hạ đệ nhất. Theo những gì chúng ta thấy thì chỉ có Lâm Chi Thành của Nam Tinh phái năm xưa là có thể miễn cưỡng ganh đua cao thấp với hắn. Đáng tiếc Lâm Chi Thành đã mai danh ẩn ích từ hai mươi năm trước, hiện giờ rốt cuộc cũng chẳng còn ai đủ sức chống lại Kim Như Khuê.”
Bình Dục nghe ông ta nhắc đến Lâm Chi Thành thì rũ mắt uống trà, cũng không nói gì. Lý Du ở bên cạnh lại hiếu kỳ hỏi: “Văn trang chủ, lúc này đã có bao nhiêu thiệp của võ lâm đại hội được phát ra?”
Văn Nhất Minh nói: “Tổng cộng là hơn một trăm thiệp mời, không chỉ có giang hồ ở Giang Nam mà cả danh môn chính phái của Trung Nguyên ta cũng mời. Nếu anh hùng của võ lâm đều đồng tâm hiệp lực thì không sợ không thể bắt được Kim Như Khuê.”
Tần Dũng thấy mỗi lời của ông ta đều không rời võ lâm đại hội thì cũng không tiện nói gì mà chuyển mắt qua nhìn Bình Dục xem hắn trả lời thế nào. Bình Dục lại trầm mặc một hồi rồi cười nói: “Chuyện lớn như võ lâm đại hội nghe đã thấy náo nhiệt, ngày đó ta và Lý tướng quân nhất định sẽ tham dự.”
Một câu này của hắn không hề đề cập đến việc của Phó tiểu thư, thái độ cực kỳ rõ ràng.
Ở một diễn biến khác, Lục Tử Khiêm mới từ trong phủ đi ra, ý chí và tinh thần đều sa sút mà đi lang thang trên đường cái. Hắn định tìm một quán rượu nào đó rồi mượn rượu giải nỗi buồn trong lòng. Bóng đêm thật sâu, trên đường lại vẫn vô cùng náo nhiệt, hắn cứ thế trầm mặt đi trên phố. Thật vất vả mới tìm được một gian tửu phường yên tĩnh, đang muốn chui đầu vào thì chợt nghe thấy có tiếng người gọi từ một chiếc xe ngựa: “Ích Thành.”
Lục Tử Khiêm nghe giọng kia rất quen, nghĩ một lát mới nhớ ra đó là Đặng An Nghi vì thế lập tức dừng bước kinh ngạc nói: “Tử Hằng?”
Chỉ thấy một người thò tay ra khỏi màn cửa xe ngựa cầm theo một tấm thiệp. Một hạ nhân đứng bên cạnh xe ngựa đón được rồi đưa cho Lục Tử Khiêm nói: “Công tử của chúng ta nhiễm phong hàn nên không thể hứng gió đêm. Khó lắm mới thấy công tử nên ngài ấy muốn mời công tử cùng đến tửu lâu tụ hội một chút.”
Lục Tử Khiêm nghi hoặc nhìn màn xe thật dày, lại thấy trên tấm thiệp quả nhiên ghi tên mình thì chần chừ hỏi: “Là gian tửu lầu nào?”
Hạ nhân kia lập tức cười chỉ tay vào tửu lầu trước mặt, thấy Lục Tử Khiêm không có ý phản đối nên người kia lập tức dẫn hắn vào tửu lầu.
Cách đó không xa có một nam tử mặc quần áo giản dị theo dõi hết tình huống bên này. Hắn như suy tư gì đó mà lấy từ trong lòng ra một vật, nói với một nam tử mang bộ dạng xa phu: “Mau truyền tin cho Bình đại nhân.”
Lục Tử Khiêm ngồi trong một nhã gian, đợi nửa chén trà thì thấy Đặng An Nghi lắc mình từ sau bình phong trong phòng mà ra. Trên mặt hắn là tươi cười, ăn mặc xa hoa, chỉ có tóc mai là có chút rời rạc, giống như vừa rồi mới vội vàng vấn lên. Cái này hơi có chút khác với bộ dạng nho nhã sạch sẽ của hắn ngày thường. Mặt hắn cũng trông có chút không khỏe.
“Ích Thành.”
“Tử Hằng.”
Đặng An Nghi tiến lên hành lễ sau đó hất vạt áo ngồi xuống thân thiện nói: “Không nghĩ được chúng ta lại có thể ngẫu nhiên gặp nhau ở thành Kim Lăng này. Lần trước ở Bảo Khánh không thể tụ tập một phen không ngờ trong mênh mông biển người tối nay chúng ta lại có duyên gặp gỡ. Hôm nay nhất định phải không say không về mới được.”
Dứt lời hắn lệnh cho người dâng rượu lên. Một lát sau có thêm hai nữ tử ôm đàn đi vào, để lên giá sau đó thướt tha lả lướt đi lên trước mỉm cười hành lễ.
Lục Tử Khiêm đang cực kỳ nghi ngờ, vừa lơ đãng nhìn thoáng qua hai người kia thì lông tơ lập tức dựng đứng lên. Hắn kinh ngạc cứng đờ, thật lâu không thể nhúc nhích. Chỉ thấy một trong hai người kia có đôi mắt sáng, da thịt trắng hơn tuyết, vừa nhìn qua thế nhưng lại giống Phó Lan Nha như đúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.